abstract
| - Tất cả các tiết trước buổi trưa ngày mai đều được đổi thành tiết kiểm tra. Điều này khác với những bài kiểm tra học kỳ bình thường, vì chúng không giới hạn kiến thức từ “trang mấy đến trang mấy”. Hơn nữa, câu hỏi sẽ được ra để khiến chúng tôi phải động não nhằm kiểm tra năng lực thực sự. Sau khi ăn hết bữa tối bento tại cửa hàng tiện lợi, tôi dự định sẽ bắt đầu học bài trong phòng—nhưng dù làm gì tôi vẫn không thể tập trung được. Đôi mắt phản chủ kia thì liên tục sao nhãng khỏi quyển vở ghi chú của lớp học hè mà tôi đang ôn tập. “Chuyện của Hime sẽ ra sao đây…?” Tôi nhoài lưng về sau chiếc ghế trong khi xoa lấy vầng thái dương với đôi mắt nhắm nghiềng. Sự việc đã xảy ra hôm nay vẫn hằn sâu trong ký ức tôi—khuôn mặt bỏ cuộc của Hime. Nhớ lại lúc khi Seako-san nhìn thấu trò “giả tạo” của chúng tôi. Hime không hề nghi ngờ chúng tôi như Chiwa hay Fuyuumi. Cô ấy là một cô bé ngây thơ luôn tin tưởng người khác. Thế mà, tôi đã luôn lừa dối Hime ngây thơ ấy. Dù rằng đi đến tận đây mà còn nghĩ vậy thì đúng thật buồn cười, nhưng cảm giác tội lỗi vẫn không chịu buông tha tôi. Từ giờ, liệu Hime có còn làm lơ trước quan hệ giả dối của chúng tôi như thể chưa có gì xảy ra? Hay cô ấy sẽ nói với ai đó vì không thể chịu đựng nổi do nguyên nhân nào đó? “… có lẽ nhận lỗi trước khi mọi việc tệ đi, sẽ là cách tốt nhất…” Trong lúc đang lảm nhảm như thế, tôi nhận được một tin nhắn từ Masuzu. Giờ tớ thực sự cảm thấy rất hối hận. Dùng một cách đê hèn như thể để khiến Akishino-san im lặng. Tớ thật đúng là một kẻ vô dụng. Là Natsukawa Kuzuzu. “Kuzuzu? Khó đọc đến lạ đấy nhỉ.” Nghe cứ như một đội toàn bóng những thành viên vô dụng, Natsukawa Kuzuzu…. Chỉ cần nghĩ đến việc bị 9 cô nàng mồm mép đọc địa như Masuzu xỉa xói đã đủ khiến tôi ớn lạnh rồi. Thế là tôi quyết định nhắn lại cho nhỏ, “Tớ cũng đang đau đầu đây.” Sau vài phút, tôi lại nhận được một tin nhắn khác Tiêu đề: Đau đớn. Aaah, có ai đó ngoài kia có thể đến bên và ôm tôi lúc này không? Giá như có ai đó ở bên mình lúc này nhỉ, monyo. Người nào đó như bạn trai vậy đó mo-nyo-nyo. “…Thế chẳng phải hoá ra âm mưu của thím nằm ở câu cuối à…” Mẹ trẻ này ấm đầu hả trời, nhỏ không lo về kỳ thi sắp tới sao? Dù tôi không biết cô ấy học vào lúc nào, nhưng kết quả của cô ấy luôn tốt đến đáng kinh ngạc. Trong bài kiểm tra học kỳ một, điểm của nhỏ nằm trong top ba mươi. Có lẽ não của nhỏ—là thứ mà mọi người vẫn gọi là “thiên tài”. Đáng tiếc thay, tôi không phải loại người như thế. Nếu đúng tôi cũng giống nhỏ, thì kết quả của tôi đã nở hoa từ khi còn nhỏ kìa. Dù cảm thấy một chút bất công, nhưng cứ ngồi phàn nàn cũng không thể cải thiện điểm cho tôi. Trước khi kiểm tra thì không được——khi tôi vừa gửi tin, Masuzu trả lời bằng một tin nhắn khác nhõng nhẽo toàn mo-nyo-mo-nyo. Nhưng hôm nay, tôi không thể chùn bước. Sau khi nhắn lại rằng “Lần sau tớ sẽ theo ý cậu”, nhỏ mới chịu buông tha cho tôi một lần. “U aaa, trễ thế rồi sao.” Dù đã mười một giờ đêm, suốt cả buổi tối tôi vẫn chưa học được cái vẹo gì. Thông thường giờ là lúc tôi đập đầu vào gối bất tỉnh từ lâu, nhưng có vẻ như tối nay tôi phải làm cú đêm rồi. “Được, chăm chỉ hơn nào.” Tôi dõng dạc hô to “Bộ luật ba điều” mà mình đã dán lên tường.
* Việc học là số 1
* Nói không với tình củm! Yêu đương rất nguy hiểm
* Nhưng không để người khác nghĩ mình là gay. Sau khi đọc xong, tôi chợt nhận ra một điều. Điều duy nhất mà tôi còn thực hiện được là luật số ba… Ban đầu tôi đã định bám sát vào điều một, nhưng với hàng tá hoạt động trong Jien-otsu, tôi đã không thể toàn tâm với nó. Còn với cái thứ hai… nó toi cmn lâu rồi. ‘Không quan tâm đến tình yêu’ à? Giỡn với mình à, đúng hơn là mình bị tình yêu đuổi theo xúc quần ấy chứ. Có vẻ thà bị hiểu nhầm là gay còn tốt hơn. Chiwa và những người khác cũng sẽ từ bỏ nếu họ nghĩ khẩu vị của tôi là đàn ông. “Liệu có nên nhờ Kaoru việc này không nhỉ.” Nếu cậu ấy biết tình cảnh éo le của tôi hiện giờ, có thể hắn sẽ đồng ý đóng giả làm “bạn trai” tôi. …Không, làm người ai làm thế. Tôi thì không sao, nhưng Kaoru sẽ phải đối mặt với những lời đâm chọt sau lưng vì việc đó. Dù hắn có nổi tiếng và tốt bụng đến đâu, nếu cái tin hắn là bóng lộ bị truyền ra, Kaoru sẽ không thể tiếp tục cuộc đời học sinh cấp ba của mình được nữa. Trong lúc nghĩ những thử vớ vẩn như thế trong đầu, màn đêm vẫn đang ngày càng buông xuống. Việc duy nhất tôi cần làm lúc này là học. Siết chặt cây bút chì và xoá bỏ tất cả những suy nghĩ bâng quơ khác, tôi bắt đầu làm đề thi Tiếng Anh. ♦
|