About: Oreshura: Tập 7 Chương 12   Sponge Permalink

An Entity of Type : owl:Thing, within Data Space : 134.155.108.49:8890 associated with source dataset(s)

Buổi tối đêm Giáng sinh. Kết thúc cuộc săn lùng bọn cuồng yêu, tôi, Natsukawa Masuzu, đang trên đường trở về nhà. Săn lùng bọn cuồng yêu là làm gì ư? Là một cuộc thanh trừng với những kẻ đang yêu phơi phới phô diễn tình yêu của chúng ngay giữa chốn công cộng đúng theo công lý của xã hội. “Hắt––xì!” Tôi chợt nhảy mũi, và phải lấy một mảnh khăn giấy chùi lấy mũi mình. Vì đã đi lòng vòng ngoài trời cả ngày dài, thân người tôi như tê cóng lại, và giờ chỉ muốn mau mau về nhà rồi cuộn tròn sưởi ấm mình trong phòng. Bầu không khí hạnh phúc khi gia đình quây quần bên nhau đó lại khiến tôi buồn bã hơn. “Aa…”

AttributesValues
rdfs:label
  • Oreshura: Tập 7 Chương 12
rdfs:comment
  • Buổi tối đêm Giáng sinh. Kết thúc cuộc săn lùng bọn cuồng yêu, tôi, Natsukawa Masuzu, đang trên đường trở về nhà. Săn lùng bọn cuồng yêu là làm gì ư? Là một cuộc thanh trừng với những kẻ đang yêu phơi phới phô diễn tình yêu của chúng ngay giữa chốn công cộng đúng theo công lý của xã hội. “Hắt––xì!” Tôi chợt nhảy mũi, và phải lấy một mảnh khăn giấy chùi lấy mũi mình. Vì đã đi lòng vòng ngoài trời cả ngày dài, thân người tôi như tê cóng lại, và giờ chỉ muốn mau mau về nhà rồi cuộn tròn sưởi ấm mình trong phòng. Bầu không khí hạnh phúc khi gia đình quây quần bên nhau đó lại khiến tôi buồn bã hơn. “Aa…”
dcterms:subject
dbkwik:sonako/prop...iPageUsesTemplate
abstract
  • Buổi tối đêm Giáng sinh. Kết thúc cuộc săn lùng bọn cuồng yêu, tôi, Natsukawa Masuzu, đang trên đường trở về nhà. Săn lùng bọn cuồng yêu là làm gì ư? Là một cuộc thanh trừng với những kẻ đang yêu phơi phới phô diễn tình yêu của chúng ngay giữa chốn công cộng đúng theo công lý của xã hội. Vì hôm nay là Giáng sinh nên con mồi có ở khắp nơi. Nhờ có thế, cuộc đi săn diễn ra khá thuận lợi. Tôi hét to “Đ-đồ ngốc!” khi họ bắt đầu nắm tay và chặt phắt ngay giữa hai nắm tay ấy rồi chạy đi, không quên hét vọng lại một câu “vô sỉ––!” vào một cặp đôi đang ngồi trên băng ghế và bỏ chạy. Cuộc đi săn thành công. “Hắt––xì!” Tôi chợt nhảy mũi, và phải lấy một mảnh khăn giấy chùi lấy mũi mình. Vì đã đi lòng vòng ngoài trời cả ngày dài, thân người tôi như tê cóng lại, và giờ chỉ muốn mau mau về nhà rồi cuộn tròn sưởi ấm mình trong phòng. Trên đường về, tôi lại chốc chốc bắt gặp vài cặp tình nhân và người người tay trong tay cùng gia đình họ lướt qua. Vì đã trêu được kha khá bọn tình nhân hôm nay, tôi chẳng còn thấy giận, nhưng thay vào đó, chứng kiến cảnh những người đi dạo cùng gia đình lại khiến lòng tôi chợt thắt lại. Bầu không khí hạnh phúc khi gia đình quây quần bên nhau đó lại khiến tôi buồn bã hơn. ––Nhà Harusaki-san, liệu họ cũng đi ăn tối như thế chăng? Tôi tưởng tượng ra viễn cảnh ấy. Cũng vì thế, tôi ghét cảnh ăn uống. Ăn vốn chỉ để hấp thụ dinh dưỡng, không hơn, không kém. Ăn bánh kem hay gà chỉ vì đó là Giáng sinh ư, chọn cách ăn thức ăn có hại cho cơ thể trong một ngày lễ, như thế quả thật quá vô nghĩa. Đó là lý do, tôi sẽ lại ăn Weider in Jelly (nhiệt độ phòng) hôm nay. Khi tôi vừa đặt chân đến trước cửa căn hộ của mình. “Chào, về trễ quá nhỉ.” Kidou Eita đã đứng đó cùng bản mặt thộn của hắn, tay cầm một chiếc túi. “A––ara” Những cảm xúc của tôi chợt nhảy toạt hiện ra ngay ngoài mặt khiến tôi phải tự véo mông mình để kiềm chế lại. “Cậu làm gì trước nhà người khác thế? Cậu là một tên stalker chăng?” “Đừng có nói những thứ không hay nếu lan truyền ra ngoài như thế chứ.” “Mà, tôi không nhớ có cho cậu địa chỉ nhà mình đấy.” “Cậu đã từng vắng một buổi trong học kỳ một của chúng ta nhớ không? Lúc đó tớ đã xin nó từ giáo viên chủ nhiệm đấy.” Bà giáo đó đúng là phiền toái mà, đó là lý do tôi đã bảo cậu ta không nên tin vào phụ nữ. “Tối nay có quà cho cậu đây.” Eita chìa ra chiếc túi kia. Chỉ với động thái đó, con tim tôi đã bắt đầu đánh trống liên hồi, thật tắc trách mà. “Ý gì đây? Là quà Giáng sinh gì gì đó à?” “Hử, làm sao có chuyện tớ lại tặng mấy thứ ấy được, đồ ăn đấy.” “Đừng có bảo là bánh kem hay gà nhé?” Tên này sẽ nghĩ đến mấy thứ ấy chăng? “Không, là súp miso thịt heo thôi.” Hắn khai toẹt ra nhẹ nhàng, lại còn không quên làm một vẻ mặt đắc thắng đáng ghét kèm theo. “T-Thịt heo ư?” “Tớ đã cho cả gừng vào để tăng mùi hương. Hẳn nó sẽ làm ấm người cậu lại đấy.” “Aa…” Tay tôi đưa ra. Tên này đúng thật là một gã anti-tình yêu đến tận xương tủy rồi, hệt như tôi vậy. “Sao thế? Đừng bảo rằng cậu nghĩ tớ sẽ vui vẻ mang gà hay bánh kem đến đây giữa Giáng sinh đấy nhé? So với mấy thứ hại cơ thể ấy thì súp heo miso nhiều rau củ còn tốt hơn vạn lần ấy chứ!” Có vẻ tôi đã từng nghe thấy những lời này từ đâu đó. “Nếu không liên quan đến Giáng sinh, vậy sao cậu lại mang chúng đến đây?” “Đây là để cảm ơn cậu vì tớ đã không có cơ hội để mang chúng đến sớm hơn.” “Cảm ơn?” Chuyện gì đây, cả mình cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra. “Thực ra, tớ đã gặp cha cậu.” “… Vậy ư?” Dù nghe cũng không lọt tai mấy, nhưng tôi cũng đã dự đoán trước chuyện này phần nào. Dù gì, tình cảnh của tôi đều đã lọt đến tai ông ta. Cũng không quá khó cho người đó sắp xếp một cuộc gặp với hắn. “Cậu đã xin cha mình được ở lại đây đến khi tốt nghiệp đúng chứ?” “Không có gì đâu, tôi chỉ không muốn phải để tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt xảy ra sau khi chuyển trường thôi.” “Dù thế, tớ vẫn rất hạnh phúc. Cậu đã chọn ở lại, bên cạnh chúng tớ đúng không nào?” Hắn nói thế rồi nở nụ cười. … mình phải làm gì đây. Tôi gần như sắp bật khóc. “Điều đó không có gì là lạ chẳng phải sao? Tôi chính là người lập ra Hội thiếu nữ mà nhỉ.” Và thế, tôi cười. Cười khi bản thân sắp phải bật khóc. Mình phải để cậu ấy thấy bản thân khóc chỉ khi muốn mỉm cười. Chỉ như thế, tôi mới có thể tiếp tục sống. Có thể mọi chuyện sẽ như thế kể từ giây phút này. Tiếp tục nói dối, dù bất kể chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. “Masuzu.” Tôi thậm chí còn gượng cười cố để hắn thấy, nhưng trông hắn lại thấm đẫm nỗi buồn. “Thật tình, tớ chẳng hiểu cậu đang nghĩ gì nữa, nhưng––“ Hắn đặt tay lên vai tôi đầy mãnh liệt. “Khi cần giúp, tớ sẽ luôn sẵn sàng đưa tay đến đón cậu. Dù sao đây vẫn là bạn trai cũ, vì thế Eita này cũng còn chút đáng tin cậy chứ nhỉ.” ––không được. Mình, không được. Tôi lấy chiếc túi từ tay hắn, rồi xoay lưng đi. “Chà chà, nghe cũng đáng tin cậy gớm nhỉ.” Để hắn không thấy khuôn mặt mít ướt đang mỉm cười hạnh phúc của tôi lúc này, tôi hắng giọng dõng dạc lên tiếng. “Thế nhưng, hãy dành sự đáng tin cậy ấy cho Harusaki-san đi. Mọi chuyện thế nào rồi? Giáng sinh có tiến triển gì rồi chứ?” “Không? Chẳng có gì cả.” “Nếu có thời giang mang súp heo miso cho tôi, thì tại sao lại không mau mang quà cho cô ấy đi.” “Bỏ đi. Bọn tớ sẽ làm theo cách bản thân muốn.” Lời nói của hắn cương nghị hơn bình thường. Tôi bất giác nhận ra điều đó. Rõ ràng, đã có tiến triển tốt diễn ra giữa hai người họ. ♦
Alternative Linked Data Views: ODE     Raw Data in: CXML | CSV | RDF ( N-Triples N3/Turtle JSON XML ) | OData ( Atom JSON ) | Microdata ( JSON HTML) | JSON-LD    About   
This material is Open Knowledge   W3C Semantic Web Technology [RDF Data] Valid XHTML + RDFa
OpenLink Virtuoso version 07.20.3217, on Linux (x86_64-pc-linux-gnu), Standard Edition
Data on this page belongs to its respective rights holders.
Virtuoso Faceted Browser Copyright © 2009-2012 OpenLink Software