abstract
| - Phòng chỉ huy của Cục Trừ tà thuộc Bộ Âm Dương ngày hôm đó cực kì hỗn loạn. Sau một buổi chiều đã có rất nhiều thảm họa tinh linh diễn ra tại Tokyo. Các thảm họa tinh linh ấy hều hết đã ở cấp hai sau khi phát tác ở cấp một, tuy rằng hầu hết chúng diễn ra trên diện nhỏ nhưng hiếm khi nào quá nhiều thảm họa tinh linh diễn ra trước khi mặt trời lặn như vậy. Thường thì chúng sẽ xảy ra vào khoảng chập tối cho tới đêm khuya, đặc biệt là khoảng nhá nhem tối hoặc tầm hai giờ sáng. Tần suất của chúng chỉ giảm mạnh khi mặt trời lên. Điều ấy là bằng chứng rõ ràng nhất rằng linh quang của thành phố đang bị hỗn loạn. Và, đã sắp hoàng hôn – thời gian mà có thể bắt gặp ma quỷ. “…Có vẻ như tối nay chúng ta sẽ bận đây.” Người giám sát viên đang ngồi trong phòng nói một cách cay đắng. Một màn hình lớn được đặt trong phòng chỉ huy, trên đó là hình bản đồ của Tokyo. Các vị trí của thảm họa tinh linh diễn ra ngày hôm nay đã được ghi lại với vài dữ liệu liên quan trên màn hình. “Có cần gọi cho Cục trưởng không?” Một nhân viên ngồi kế bên ông hỏi. “Không cần làm phiền ông ấy. Tôi nghe rằng huyết áp của ông ấy đang khá cao, vậy nên vì sức khỏe của Cục trưởng… Thực ra chúng ta cũng không có lý do để gọi. Được rồi, đưa tôi lên bảng chỉ huy.” “Giám sát viên!” Câu nói đùa khiến cả phòng cười ồ cả lên, dù cho sự chú ý của họ không hề rời khỏi màn hình của mình. Đúng là một cách tốt để xua tan căng thẳng, nhưng mặt trời sắp lặn khiến không khí căng thẳng trong phòng vẫn không ngớt đi chút nào. Với những người bình thường không có hứng thú với ma thuật, Bộ Âm Dương là ‘một cơ quan chính phủ đi thanh tẩy các thảm họa tinh linh’, và họ gộp cả Cục Trừ tà với Bộ lại, cũng như các pháp sư trừ tà với Âm Dương sư. Đó là một cách nghĩ khá sai lệch, chỉ một bộ phận nhỏ những Âm Dương sư xuất sắc mới trở thành thầy trừ tà, và nhiều người không phải Âm Dương sư cũng làm việc trong Bộ cũng như Cục. Trong số những người ở phòng chỉ huy của Cục Trừ tà chỉ có giám sát viên và vài người đã qua kì thi ‘Âm Dương sư Tam Đẳng’, thậm chí không ai qua được Nhị Đẳng. Họ không được phép sử dụng phép thuật của Nhất đẳng – bởi vậy họ là những nhân viên khác xa so với định nghĩa ‘Âm Dương sư’ của người thường. Tuy nhiên Cục Trừ tà phải nhờ vào nhóm nhân viên này mới hoạt động trơn tru được. Trong con mắt của những người biết ma thuật, trừ tà là một công việc đáng ngưỡng mộ, nhưng thầy trừ tà dám bước lên làm việc mà không phải lo lắng nhờ có đội ngũ hỗ trợ phía sau này. “….Nhắc tới Tào Tháo thấy Tào Tháo liền. Đúng là Cục trưởng, tai mắt khắp nơi đấy.” Giám sát viên cứng lưỡi nhìn boss của mình đi vào – Cục Trưởng Cục Trừ tà vẫn với khuôn mặt nghiêm nghị hết mực. Thực ra không phải do ông ta có tai mắt, mà đó là thói quen hàng ngày của ông khi tới kiểm tra công việc tại phòng chỉ huy vào giờ này. Cục trưởng bước lại gần bàn làm việc của giám sát viên, liếc vội lên màn hình sau đó nhướn mày. “…Mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, nhưng lại có quá nhiều thảm họa tinh linh.” “Có khi nó sẽ là kỉ lục của năm nay mất.” “Mới chỉ một tháng từ Lễ trừ tà tháng Hai… Có vẻ như các lễ trừ tà đang dần mất hiệu quả của nó.” “Chính xác hơn là hiệu quả đã giảm đi từ sau vụ Âm Linh Đoàn.” Giám sát viên nói móc lại khiến cục trưởng trở nên chán nản. Lễ trừ tà tháng Hai là lễ Setsubun được tổ chức một ngày trước khi bắt đầu mùa xuân. Về cơ bản Setsubun được tổ chức khoảng mùng 4 tháng Hai hàng năm, và nó nổi tiếng với lễ ‘Ném đậu’. Cũng có những lễ trừ tà khác ở các mùa còn lại. Bộ Âm Dương còn cho tổ chức vào dịp năm mới để ổn định linh quang của thành phố, vậy nên sẽ có 5 lễ trừ tà chính. Các thảm họa tinh linh xảy ra do sự bất ổn định trong linh quang, bởi vậy rất cần giữ cho dòng chảy linh lực trong thành phố tuần hoàn một cách bình thường. Công việc này ban đầu không thuộc về Bộ Âm Dương mà là Âm Linh Đoàn thuộc Hoàng Gia đảm nhiệm nó. “Tôi thực sự không thấy sự khác biệt với khả năng kém cỏi của mình. Còn ông thì sao Cục trưởng? Tôi nhớ ông đã vượt qua kì thi Nhị Đẳng.” “Thực sự thì ta cũng vậy… nhưng dữ liệu không biết nói dối. Dựa vào chúng thì có thể thấy sự tăng lên rõ rệt của các thảm họa tinh linh năm nay. Thực sự khiến ta đau đầu mà.” Cục Trừ tà đã phải đối đầu với việc thiếu nhân lực trầm trọng, mà một phần các thành viên còn phải cắt bớt lương thưởng, tuy nhiên công việc này không thể thực hiện được nếu như không đủ người. Những chuyện này khiến Cục trưởng khá đau đầu. “Hừm? Có chuyện gì với thảm họa tinh linh đó vậy? Nó đã hiện lên rất lâu rồi, sao vẫn chưa ai xử lý?” Cục trưởng đột nhiên nhìn chằm chằm vào một điểm trên màn hình và hỏi. “Hở? Ông đang nói tới cái nào thế?” Giám sát viên cũng đưa mắt nhìn theo. “Cái đó, cấp độ một ở Shibuya.” “Ồ, ý ông là cái đó. Không phải có tin nhắn từ hôm qua sao? Nó nói rằng Học Viện Âm Dương…” Khi nghe vậy Cục trưởng ra chiều đã hiểu. “Cái mà mọi người nói là thảm họa nhân tạo cho kì thi phải không, vậy sao phải đánh dấu lại thế?” “Suy cho cùng thì đó vẫn là một thảm họa tinh linh.” Không ai ngoài những người nhìn thấy tinh linh có thể cảm nhận linh quang. Do đó, chưa hề có hệ thống tự động cảnh báo nào được phát minh, và họ buộc phải dựa vào những Âm Dương sư có khả năng cảm ứng đặc biệt – được biết tới như Linh Ứng sư – để giám sát linh quang trong thành phố. Các Âm Dương sư sau khi nhận được thông tin sẽ tới hiện trường và báo cáo lại cho Cục Tình báo. Vì vậy các thông tin được hiển thị trên màn hình này đã được thu thập qua nhiều nguồn khác nhau. Thậm chí bây giờ chuông điện thoại trong phòng vẫn kêu lên không ngớt. Dù các Linh Ứng sư không quá nổi bật nhưng họ là một phần không thể thiếu của Cục Trừ tà. Trên thực tế có tới ba Âm Dương sư hàng đầu quốc gia là Linh Ứng sư. “Nhưng với niềm tự hào của Học Viện Âm Dương sư, thật khó tin rằng họ muốn các học viên thanh tẩy thảm họa tinh linh cấp một trong kì thi. Cứ như đào tạo cho nền công nghiệp vậy.” “Những học viên tốt nghiệp ở đó khá xuất sắc đấy chứ, chẳng phải phân nửa trong số họ được tuyển vào làm ở Bộ sao?” “Dẫu biết là thế. Những học viên vượt qua được kì thi này có khi sẽ vào Cục Trừ tà trong tương lai cũng nên.” Giám sát viên cười, nhìn lại một lượt các chỉ số của khu vực Shibuya trên màn hình. Số lượng những người có năng khiếu để trở thành Âm Dương sư đã là rất hiếm, do thế những người có tài năng thậm chí còn như lá mùa đông. Thật không may, những gì đang hiển thị trên màn hình khiến ông không thể cười được nữa. Một hồi chuông réo lên từ bàn điểu khiển trong phòng, nhân viên chỉ mới nhấc máy và ngay sau đó, hàng loạt các cuộc gọi nối tiếp nhau. Các nhân viên vội vàng tập trung nghe điện, thế nhưng căn phòng vẫn choáng ngợp trong những hồi chuông. “…Hừm?” Giám sát viên đứng thẳng dậy, tiếng chuông vẫn kêu lên không ngừng nghỉ cùng với âm thanh trả lời của các nhân viên khiến căn phòng càng ồn ào hơn. “…Chuyện gì đang diễn ra thế này?” Ngay khi giám sát viên tự hỏi mình – “Có một thảm họa tinh linh! Vị trí ở Ueno, và theo các báo cáo của họ thì quy mô của nó đã gần đạt cấp 2!” “Theo báo cáo ở quận Meguro, một thảm họa tinh linh diễn ra ở Shinagawa! Họ dự tính sẽ tới nơi đó trong vài phút nữa!” “Báo cáo từ đội số Sáu! Một thảm họa tinh linh đang trong quá trình thanh tẩy đột ngột biến thành cấp hai và các áp lực vẫn không ngừng tăng lên, họ yêu cầu viện trợ khẩn cấp!” Các nhân viên nghe máy cuống cuồng báo cáo tình hình. Giám sát viên tuy choáng váng nhưng vẫn bình tĩnh trả lời từng người một. Ngay khi ông đang suy nghĩ về việc liên lạc với Trung Tâm Chỉ Huy Trừ tà, điện thoại của ông đã reo lên trước. Chiếc điện thoại này khác biệt với các máy ở dưới kia, chỉ đặc biệt liên lạc với các Linh Ứng sư. Ông vội vàng nhấc máy, và chỉ mất vài giây trước khi ông hét lên: “Cậu nói cái gì!” Khuôn mặt của Cục trưởng đứng gần đó biến sắc. “…Chuyện gì xảy ra vậy?” “Các Linh Ứng sư báo cáo dòng chảy tinh linh đang bị hỗn loạn, và các dấu hiệu bất thường đã xuất hiện.” “Vị trí ở đâu?” “Đó là…” “Sao? Nói nhanh lên.” “…T..Toàn bộ thành phố. Ít nhất, các Linh Ứng sư báo cáo các hiện tượng bất thường này đều ở trong phạm vi dòng chảy tinh linh mà họ có thể kiểm tra được.” Cục trưởng nhanh chóng hướng lên màn hình khi nghe xong báo cáo đó. Các thông tin đã được hiển thị lên trên đó, và đèn cảnh báo thảm họa tinh linh đang nhấp nháy ở số 2 và 3. “Lập tức gọi cho ba Đại Linh Ứng sư và hỏi họ thông tin chi tiết. Tôi sẽ liên lạc với Trung Tâm Chỉ huy, và còn nữa… có ai trong số các Pháp sư độc lập còn rảnh không?” Cục trưởng ra lệnh nhanh chóng. Đại Linh Ứng sư là những Linh Ứng sư cấp cao, còn Pháp sư độc lập là các pháp sư trừ tà hoạt động độc lập. Cả hai danh hiệu đó chỉ có Âm Dương sư hàng đầu quốc gia mới có thể có. “Miyachi-san và Yuge đang ở trụ sở chỉ huy, có Kogure ở Meguro… Chỉ còn lại Kagami.” Giám sát viên tức tốc kiểm tra và báo cáo. “Đội Sáu báo cáo! Cấp độ của thảm họa tinh linh đã là cấp 3!” “Hả!” Cả Cục trưởng và giám sát viên không thể tin vào mắt mình được. “Không phải như vậy là quá nhanh sao khi nó mới chỉ đạt cấp 2?” “Đội Sáu đang ở đâu?” “Akihabara! Họ đang truyền hình ảnh về!” Ngay lúc ấy hình ảnh được hiển thị lên một góc của màn hình. Đó là một bãi đỗ xe ở Akihabara. Cảnh chụp dường như từ sông Kanda và vị trí của thảm họa tinh linh ở một bên của cầu Mansei. Cục trưởng chặc lưỡi, trục đường chính Chuo ở gần đó và đang là giờ tan tầm. Vài người mặc đồng phục đen đang trong hình ảnh – các pháp sư trừ tà mặc đồ chống chướng khí. Trước mặt họ những cột nước bắn lên như lốc xoáy ở phía bên qua, dần dần mở rộng, như thể một cảnh trên phim, những thường dân vẫn còn ở xung quanh khi mà sự việc quá nhanh khiến cả đội chưa thể đưa họ tới nơi an toàn. Linh quang không thể nhìn thấy được trên màn hình, dù cho có năng lực đi chăng nữa. Sự hỗn loạn của linh quang và mức độ phát tán của chướng khí chỉ có thể biết được thông qua các báo cáo của người ở hiện trường. “…Đây là đội Sáu! Chúng tôi không thể giữ được kết giới nữa! Thảm họa tinh linh đang tiếp tục lan rộng và đã đạt cấp độ 3!” Các âm thanh trừ tà vẫn đang vang vọng trong căn phòng. Nó đáng ra là một bản báo cáo nhưng gần như là tiếng hét tuyệt vọng của đội ở đó, thậm chí các nhân viên đang trực máy cũng chỉ biết ngẩn người nhìn khung cảnh ấy. Lúc ấy, các trụ nước đột ngột vỡ ra, một sinh vật kỳ lạ nhảy ra hướng về phía hoàng hôn. Tứ chi của nó như bị bóp méo với một cái đuôi dài đằng sau. Toàn bộ cơ thể nó phải dài tới 5 mét, và nhìn nó vươn mình trong không trung như một con thú hoang mới sổ lồng. Sau đó, một tiếng gầm chói tai phát ra từ hàm răng nanh nhọn hoắt của con thú. Cấp độ ba, chướng khí đã định hình thành một ‘con quỷ’. Âm Dương thuật coi chúng là những ‘thảm họa tinh linh di động’. “1715, một thảm họa tinh linh di động đã xuất hiện! Hơi nước ở cường độ cao, nghi ngờ đây là sự kết hợp của năm nguyên tố, có thể là loại Chimera – một Nue!” “Một Nue ư.” Giám sát viên lặng người đi khi nghe báo cáo của các pháp sư trừ tà. “Đó là một loại có thể bay, rắc rối rồi đây.” “…Lệnh cho đội Sáu phải dừng thảm họa tinh linh đó lại bằng bất cứ giá nào!… Khẩn trương liên lạc với Trung tâm Chỉ huy và yêu cầu các đội khác chuẩn bị hỗ trợ khẩn cấp.” File:Tr3 0077.png Cục trưởng gào lên với nhân viên trực bàn bên cạnh, lập tức đưa ra phương án với tình huống này. Trung tâm Chỉ huy Trừ tà chịu trách nhiệm về việc điều phối các đội Trừ tà, nhưng từ khi Cục trưởng Cục tình báo có thể đưa ra các lệnh trong những tình huống nhất định. Ngay sau đó một báo cáo khác tới như thể chế nhạo nỗ lực ứng phó của ông. “Giám sát viên! Ở Ueno – thảm họa tinh linh đột ngột trở thành cấp độ 3!” “Cá….!” “Nó đang được cho là một con Chimera! Có thể đã là Nue rồi, nó đang tàn phá xung quanh—” “Chờ đã! Một báo cáo khác từ đội ở Shinagawa xác nhận một thảm họa tinh linh di động đang xảy ra trong khu vực! Họ yêu cầu hỗ trợ khẩn cấp!” Báo cáo ngập tràn phòng chỉ huy, hết cái này tới cái khác khiến Cục trưởng và giám sát viên không khỏi thở gấp. Không, không chỉ họ, toàn bộ các nhân viên cũng đã tái mặt. Ba thảm họa tinh linh cấp độ ba, và mặc dù là trường hợp cực kì hiếm, nó vẫn không phải chưa từng xảy ra. Các nhân viên còn chưa chết đứng bởi vì đây là ‘lần thứ hai’ tình huống này xảy ra. Một thảm họa diện rộng tương tự đã diễn ra trong quá khứ. “…Không thể nào….. Thảm họa hai năm trước lại đang diễn ra…” Một nhân viên nào đó không chịu được lẩm bẩm, thốt lên cảm giác của tất cả mọi người trong phòng. Đó là tháng Ba hai năm trước, các thảm họa tinh linh cũng liên tục diễn ra như bây giờ – không, chúng là các thảm họa nhân tạo. “Có thể nào … là một cuộc khủng bố bằng thảm họa tinh linh?” Giám sát viên lặng người. “Đừng đoán bừa.” Cục trưởng nhanh chóng sửa lời ông. “Dù sao thì đây là một tình huống khẩn cấp rồi, liên lạc với Bộ trưởng Kurahashi ngay! Ngoài ra…. Các Linh Ứng sư cũng nói là dòng chảy tinh linh đang hỗn loạn phải không?” “Phải…À, đúng rồi! Akihabara, Ueno, Shinagawa….” Cục trưởng khiến giám sát viên đột ngột nhận ra. Trong Âm dương thuật có những khu vực được gọi là ‘Quỷ Môn Quan’, đó là ở hướng Đông Bắc nơi ‘quỷ có thể thâm nhập vào thế giới’, đòi hỏi sự canh phòng nghiêm ngặt, và hướng ngược lại ở Tây Nam, ‘Hậu Quỷ Môn Quan’ cũng như vậy. Thuật Âm Dương không những chỉ ra nó được nối theo hình, mà chúng còn kết hợp với dòng chảy tinh linh thành một mạng lưới thống nhất. Lý do xảy ra các sự thay đổi Quỷ Môn Quan là vì lượng người di chuyển cực lớn sẽ tạo ra một dòng chảy mới theo thời gian. Theo đó, Quỷ Môn Quan hiện tại của Tokyo là ở Ueno và Akihabara, còn Hậu Quỷ Môn Quan ở Shinagawa và Shibuya. Ba thảm họa tinh linh di động đã xuất hiện ở những điểm đó. Như để xác nhận dự đoán của Cục trưởng. “Một thảm họa tinh linh mới đang diễn ra! Quy mô lan rộng nhanh chóng!” Một nhân viên hét lớn. Cục trưởng và giám sát viên nghiến răng, có những linh cảm trong đầu họ, và đồng thanh hỏi. “Ở đâu?” Câu trả lời đã được đoán trước. Nhân viên ấy run rẩy trả lời: “Shibuya.” ☆ Hắn đang bắt chuyến tàu đi Yamanote. Hắn ngồi ngửa cổ lên trời và dang rộng hai chân mình. Dù cho đang là giờ tan tầm, các khoang khác gần như chặt cứng người nhưng những chiếc ghế ở cả trước mặt và bên cạnh hắn đều chẳng có hành khách nào. Mặc dù đã có những người nhìn về phía này nhưng chẳng ai dám lại gần hắn, họ sợ không khí bạo lực xung quanh hắn. Hắn ta khoảng hai mươi tuổi. Cơ thể hắn khá gầy gò, với chiếc cằm nhọn và một bộ tóc ngắn màu bạc. Hắn đeo kính râm với mắt kính tráng bạc và vài chiếc khuyên tai. Hắn mặc một chiếc áo khoác da thú, với vòng cổ lấp lánh và một dây lưng đính đầy bạc quanh eo của mình. Xích bạc ở trên quần của hắn và một đôi bốt sáng bóng. Nụ cười ngạo nghễ trên môi hắn như thể nhạo báng toàn thế giới. Tiếng beat vang lên dữ dội từ headphone của hắn. Ngay cả khi hắn không nói gì hắn vẫn toát ra sự kiêu ngạo. Một trong những điểm đáng sợ nhất chính là chữ X trên trán hắn mà nhìn giống như vết thương từ đao kiếm. Đột nhiên tiếng nhạc chuông vang lên từ túi áo, nhăn mày, hắn đút tay lấy chiếc điện thoại ra. Những ngón tay của hắn gầy và dài một cách bất thường, và mỗi ngón tay đeo một chiếc nhẫn nhấp nháy. Hắn nhìn số điện thoại, tặc lưỡi một cách không hài lòng. “….Làm ngoài giờ đột xuất sao.” Không lâu sau đó, con tàu đã tới bến Shinjuku. Hắn nhanh chóng đứng dậy, đẩy các hành khách dạt sang một bên rồi nhàn nhã rời khỏi toa tàu. Những ánh mắt khó chịu phía sau hắn bất lực tan vào không trung. Ánh hoàng hôn phản chiếu trên kính râm của hắn khiến trong giây lát khuôn mặt của hắn trở nên thật sống động.
|