abstract
| - Trước bình minh. Sau khi thư giãn trong suối nước nóng rồi sau đó quay về phòng mình để ngủ cho thoải mái, Kamito mở mắt, cảm thấy sự chuyển động trên giường cậu. “…C-cái quái gì vậy?!” Cậu bật dậy nhỏm lên và vội vàng nhấc tấm chăn ra— “Ôi, anh đã thức rồi ư. Thật xấu hổ quá.” Ăn mặc bộ váy kiểu Thần giáo, Restia khúc khích cười tinh nghịch, tựa người cô ấy vào Kamito trên giường. “C-c-cô làm cái gì thế!?” Kamito không thể nào không kêu lên. “Bởi vì em phải ở hình kiếm suốt cả thời gian, em đâu thể đóng vai trong phần phi tần của Quỷ vương phải không? Quả hơi bất công khi chỉ có mấy cô gái đó mới là công chúa—“ Restia chậm nhỏm dậy, vuốt mái tóc đen xinh đẹp vắt qua cổ. Được trang trí bằng những đăng ren tinh tế, y phục mỏng tanh hiến tặng một khung cảnh rõ mồn một làn da nhạt không tì vết của cô. Ngoại hình cô ấy, mê hoặc và quyến rũ, khiến Kamito nhìn chằm chằm như thôi miên, quên đi mất tình trạng hiện thời trong một khoảnh khắc. “Thế nào hả, Kamito? Nó nhìn có hợp với em không?” “P-C-Có, cực kì….xinh đẹp…” Trong khi tinh thần vẫn còn mê muội và buồn ngủ, cậu lên tiếng thành thật. “Fufu, cảm ơn anh…” Môi Restia hé thành nụ cười khi cô dựa đầu nhẹ nhàng vào vai Kamito. Sợi tóc suôn mượt của cô chạm vào má cậu, khiến tim cậu đập liên hồi. “Ê-ê, Restia à?!” Ngượng lên dữ dội, Kamito kêu lên. Khi đó... “Kamito, nhìn em nữa.” “…!?” Nghe một giọng từ bên đối diện, cậu xoay đầu qua với sự giật mình. “Em cũng đang mặc váy một công chúa nè—“ "E-Est!?" Tức khắc đó, Kamito nghẹo đầu đáng kể. Những gì trong mắt cậu là— Est gần như hoàn toàn khỏa thân, chỉ có mang vớ để che chân thôi. “S..sao, sa-sao mà…!” “…? Kamito, có chuyện gì hả?” Vẫn mang vẻ vô cảm, Est nghiêng đầu thắc mắc. Kamito vội ngoảnh mặt đi. “V-váy công chúa cái quái gì chứ….Sau cùng em có mặc cái gì đâu?” Cậu chỉ ra sự thật trông thấy. ...Ờ thì, đây đâu phải lần đầu để Est chui vào giường cậu mà không mặc gì ngoài tất chân, nhưng kể cả vậy, cậu vẫn không thể nào quen với nó được. Hơn nữa, Est cũng nói là em ấy đang mặc một bộ đồ công chúa từ nãy giờ. Thế nhưng, nhỏ vẫn ở dáng vẻ khỏa thân tất chân như bình thường, cái quái gì đang diễn ra vậy…? Rồi— “…? Kamito, anh đang nói cái chi vậy?” Đôi mắt tím và trong veo của cô nhìn thẳng vào Kamito. …Em ấy hình như chẳng có đùa giỡn. Ngoài ra, từ đầu Est đã chẳng biết nói đùa là gì. Dĩ nhiên, cũng không như em ấy nói dối. “Fufu, bộ váy đó tuyệt đối thật dễ thương với cô, Cô Kiếm linh à.” Ngay lúc đó, Restia nhận xét. “…hả?” Kamito lần nữa xem xét lại Est trước cậu kĩ lưỡng. ….Cuối cùng, đó vẫn là tất chân khỏa thân như thường. Không có xiêm y gì hết. “C-chuyện gì vậy nè?” Thấy Kamito mê muội, Est xoay tròn tại chỗ. “Kamito, đây là một bộ áo dệt từ thần lực, chỉ có anh là thấy thôi.” Cô ấy ưỡn bầu ngực nhỏ nhắn hãnh diện. “….” “Tại vì không thấy nó, tinh linh hắc ám giúp em mặc nó vào.” Kamito chậm rãi ngoái đầu qua Restuia. Chỉ để thấy Restia che miệng, rúc rích cười xấu xa. (…Giờ thì hiểu rồi đó.) Kamito thở dài và lại đối mặt với Est. “Uh, Est, thật khó cho anh để nói điều này, nhưng có lẽ em bị gạt rồi.” “…?” “---Anh không có thấy gì hết.” “…?” “Est, em chẳng có bận cái gì cả.” “….” Sau vài giây im lặng— Không hề có cảm xúc gì hết, đôi mắt tím của Est trừng mắt với Restia kế bên Kamito. “Tinh linh hắc ám, cô gạt tôi?” “Fufu, làm sao mà bộ đồ kì quặc như thế có được?” Restia nhún vai ứng đáp “Ôi trời”. Tức khắc, tóc của Est bừng sáng mãnh liệt và chăn trên giường nhẹ lơ lửng. Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm …! “Tinh linh hắc ám, sau cùng cô cần phải bị hủy diệt mới hợp đạo—“ “Ôi dào, đáng sợ quá đi. Đùa chút cho vui mà.” Restia mỉm cười gan dạ sau đó ôm chặt cánh tay Kamito. “R-Restia?” “Buông ra, ám tinh linh. Kamito là chủ ước của tôi—“ Đối diện với Restia, Est ôm cánh tay kia của cậu. “Est?!” Kamito ré lên điếc tai.. Nói cho cùng lúc này Est thật sự trần truồng. Cái gì đó mềm mại áp vào tay cậu. Trong khi đó, tranh đua của Restia cũng kích thích cậu và Kamito cảm thấy hai cục mỡ đang ép vào cậu với chỉ có lớp vải mỏng tanh ở giữa. Bị kẹp lép giữa hai tinh linh khế ước, toàn thân Kamito cứng đơ, không động đậy nổi. …Đây không phải là tinh linh kẹp ở lần trước. Thế này cực kì nguy hiểm— (…Có lẽ nào đây là mille-feuille tinh linh?) Vừa khi thuật ngữ ấy nổi lên trong đầu cậu… “Kamito, c-có tin xấu—C-cái gì?!” Cửa đột nhiên bật mở. Bước qua cửa là Claire trong bộ pajama. “C-cái--, c-cậu đang làm chuyện gì theeeeế!?” Thấy Kamito được ôm bởi hai tinh linh, hai bím tóc của Claire dựng đứng lên như cột lửa cháy. “K-không phải đâu! Đ-cái này, cơ bản, hai người họ đang làm mille-feuille tinh linh—“ …Kamito đưa ra một lời giải thích không rõ ràng và không thể hiểu nổi. “B-biến thành than---“ “Khoan đã, Claire, giờ không phải lúc!” Lần này, tới lượt Rinslet đến. Giống như giữ một con mèo, cô ấy bắt vào cổ áo sau của Claire. “…C-cậu nói phải.” Claire ho hắng nhẹ và tức khắc làm vẻ mặt nghiêm trọng. “Kamito, tới ngay đây. Chúng ta có vụ khẩn cấp—“
|