About: RokuShin: Tập 3 Chương 3   Sponge Permalink

An Entity of Type : owl:Thing, within Data Space : 134.155.108.49:8890 associated with source dataset(s)

Sau khi hả dạ với món dưa, Koutarou, những kẻ xâm lược và Harumi lẫn Shizuka cùng hội cosplay đã chơi đùa cho đến khi mặt trời lặn. Vậy nên khi về đến nhà nghỉ thì cả đám đều cảm thấy mệt nhoài. Bởi thế, Koutarou và những người khác đang trên đường tới suối nước nóng để hồi sức. “Ahhhh~ như sống lại vậy~” Khi Koutarou dìm mình vào suối nước nóng ngoài trời, cậu cảm giác như mọi sự mệt mỏi đều tan biến. Trên hết, làn da rám năng của cậu cứ châm đốt mỗi khi cậu chìm vào dòng nước. Tuy nhiên, đó không phải cơn đau đớn gì cả, mà ngược lại là một trong những yếu tố khiến cậu khoan khoái. “…!” “…!?” “Vâng.”

AttributesValues
rdfs:label
  • RokuShin: Tập 3 Chương 3
rdfs:comment
  • Sau khi hả dạ với món dưa, Koutarou, những kẻ xâm lược và Harumi lẫn Shizuka cùng hội cosplay đã chơi đùa cho đến khi mặt trời lặn. Vậy nên khi về đến nhà nghỉ thì cả đám đều cảm thấy mệt nhoài. Bởi thế, Koutarou và những người khác đang trên đường tới suối nước nóng để hồi sức. “Ahhhh~ như sống lại vậy~” Khi Koutarou dìm mình vào suối nước nóng ngoài trời, cậu cảm giác như mọi sự mệt mỏi đều tan biến. Trên hết, làn da rám năng của cậu cứ châm đốt mỗi khi cậu chìm vào dòng nước. Tuy nhiên, đó không phải cơn đau đớn gì cả, mà ngược lại là một trong những yếu tố khiến cậu khoan khoái. “…!” “…!?” “Vâng.”
dcterms:subject
dbkwik:sonako/prop...iPageUsesTemplate
abstract
  • Sau khi hả dạ với món dưa, Koutarou, những kẻ xâm lược và Harumi lẫn Shizuka cùng hội cosplay đã chơi đùa cho đến khi mặt trời lặn. Vậy nên khi về đến nhà nghỉ thì cả đám đều cảm thấy mệt nhoài. Bởi thế, Koutarou và những người khác đang trên đường tới suối nước nóng để hồi sức. “Ahhhh~ như sống lại vậy~” Khi Koutarou dìm mình vào suối nước nóng ngoài trời, cậu cảm giác như mọi sự mệt mỏi đều tan biến. Trên hết, làn da rám năng của cậu cứ châm đốt mỗi khi cậu chìm vào dòng nước. Tuy nhiên, đó không phải cơn đau đớn gì cả, mà ngược lại là một trong những yếu tố khiến cậu khoan khoái. “Căn phòng thì nhỏ mà cái suối nước nóng này to phải biết…” Suối nước nóng này được phân 2 khu vực cho nam và nữ. Nên hiện Koutarou đang ở bồn tắm khác chỗ đám con gái và bởi chẳng có khách nên cậu như độc chiếm toàn bộ chỗ này. Bởi quanh Koutarou luôn đầy sự ồn ào, nên con suối nước nóng to lớn và yên tĩnh này là thứ mà cậu mong đợi. “Hôm nay vui thật… Bỏ quá đám người biến thái ra thì cả bọn cũng đã chơi kha khá…” Koutarou hồi tưởng lại chuyện xảy ra trong ngày. Sau khi đuổi cổ những tên biến thái (?), Koutarou và những người bạn, tổng cộng 14 người, cùng chơi với nhau. Không chỉ bơi mà còn chơi bóng chuyền và ăn thịt nướng nữa. “Và senpai cũng đã thân với mọi người hơn, tốt tốt lắm.” Dù Harumi không có bơi do tình trạng sức khỏe yếu, nhưng cô, Yurika và Ruth cùng hội cosplay – những người không giỏi thể thao, đã chơi cùng với nhau trên bãi biển. Cô cũng có tham gia bóng chuyền bãi biển cùng Koutarou một lúc. (Tận hưởng niềm vui là quan trọng nhất…) Harumi, người gần như lẻ loi một mình, giờ đã có thể ở bên rất nhiều những người khác. Và đó là điều khiến Koutarou thấy hạnh phúc hơn cả. Bởi vậy, dù Harumi đã quay lại biệt thự của cô, Koutarou vẫn còn tâm trạng khá tốt. “…!” “…!?” Giọng những cô gái phòng 106 có thể nghe thấy từ phòng tắm nữ. Do có tường nên cậu không thể nghe rõ, nhưng có vẻ họ đang thảo luận chuyện gì đó. “Fufufu, họ lại nữa à?” Thường thì Koutarou sẽ giận dữ quát tháo họ đừng có gây rắc rối cho những vị khách khác nhưng hôm nay thì không. Cậu có thể nghe các cô gái đang nói chuyện bình thường với nhau. Họ cũng đã chơi cả ngày nên tất cả cũng đã rũ rượi hết cả. “Mấy người, đừng có làm gì quá đấy…” Và khi đang ngâm mình dưới nước, cậu gà gật. Sau khi Koutarou lăn ra ngủ trong phòng tắm nam, một cuộc thảo luận đặc biệt có thể nghe từ phòng tắm nữ. Ở đó, những cô gái phòng tắm 106 chỉ có một mình, và trên hết, Koutarou người suốt ngày ở bên cạnh họ thì đã ở bên nhà tắm nam. Thế nên lẽ dĩ nhiên là cuộc nói chuyện phiếm này đã biến tấu sang những chủ đề mà họ chưa từng nói tới bao giờ. Chủ đề đầu tiên là về Koutarou. Bình thường cậu thẳng thắn, không ngần ngại, nhưng theo thời gian, cậu sẽ làm chuyện gì đó cực kỳ ngu ngốc. Bất mãn với điều đó, những cô gái bắt đầu kể lể. “… Nói thật là đó là tại sao mà ta chẳng quan tâm đến ngai vàng. Miễn là ta có thể bảo vệ mẫu thân của ta, ta chẳng nhất thiết trở thành nữ hoàng.” Chủ đề tiếp theo được đưa đẩy từ đó. Bởi gặp sự phản kháng ngoài mong đợi từ Koutarou, sự xâm lược của những cô gái không đạt như kế hoạch. Đã 4 tháng kể từ khi họ đến căn phòng 106, nên họ bắt đầu thấy lo lắng. Nhưng chẳng một ai chịu từ bỏ, bởi mỗi người có lý do riêng mình để nhượng bộ. Thế là cuộc thảo luận lại tiếp tục được thay đổi. “Tuy nhiên, để bảo vệ mẫu thân của ta, nữ hoàng hiện tại, làm công chúa thôi là không đủ. Ta cần chứng tỏ bản thân xứng đáng với ngôi vị hoàng đế, không thì người dân sẽ chẳng chấp nhận hành động ta. Từ đó, ta chỉ cần thâm nhập vào một tổ chức quân sự cao cấp.” “Vậy ra là cô không cần phòng 106 để trở thành hoàng đế mà bởi cô muốn bảo vệ mẹ cô hả?” Kỳ lạ thay, Sanae đã lắng nghe Theia mà không hề trêu chọc cô nàng và nhìn cô với ánh nhìn đầy nghiêm túc. “Phải. Nên ta không có nhượng bộ đâu.” “Hử, thế ra cô cũng giống tui.” “Giống cô?” Và Theia cũng đang nghiêm túc. Cô không cảm thấy sự trêu chọc từ Sanae. Nên cô dìm mình vào trong nước và lắng nghe Sanae. “Phải, tui đợi cha và mẹ quay lại căn phòng 106.” Sanae đang ngồi trên bờ cạnh suối nước nóng và bắt đầu kể trong khi nhẹ nhàng đá chân của mình. Tuy nhiên do cô là một hồn ma nên không có chút nước nào bị vảy lên, chân cô lướt đi như không có chút nước nào ở đó vậy. “Cha với mẹ sẽ gặp rắc rối nếu tui rồi khỏi đó khi họ quay lại đúng chứ? Đó là lý do mà tui sẽ không thua. Đó là nhà của tui cơ mà.” “Ta đã hiểu, vậy ra là ngươi cũng vì cha mẹ ngươi… nên ngươi có lý do để không chịu thất bại.” Theia tỏ ra một thái độ trang nhã. Sự cáu kỉnh thường thấy của cô không còn nữa. Sự thật là do cô quá mệt nên chẳng còn cách nào khác. Và cũng nhờ Sanae quên đi mối ác cảm nên cô cũng tương tự. “T-rong trường hợp ấy thì mình cũng không dừng bước đâu!” “Cô ấy á?” “Chị ta chỉ nói dối thôi~” Theia ngạc nhiên còn Sanae nhanh chóng bác bỏ. “Mình không có nói dối! Mình có lý do đàng hoàng mà!” Yurika thường ngày nhượng bộ nhưng bởi không khí nghiêm túc mà thái độ lạc quan của cô vẫn không đổi. Có chút hưng phấn, cô nàng đang nắm chặt chiếc khăn tắm mà cô đang nghịch. “Tôi có chút hứng thú đó, nói đi, Yurika.” Bên cạnh cô là Kiriha đang nở nụ cười. Do đang ngâm mình trong suối nước nóng nên ngực cô bồng bềnh nổi lên làm cho có cảm giác như bộ ngực ấy lớn hơn hẳn bình thường. Và trong khi cô đang cố giấu chúng sau tấm khăn tắm, cô nở nụ cười. “V-vâng.” Nhận sự ủng hộ không ngờ tới, Yurika có chút do dự. Nhưng nhanh chóng cô lấy lại động lực và bắt đầu giải thích. “Thực sự thì em là một mahou shoujo dự bị thay thế cho một ân nhân từng cứu mạng em.” “Ân nhân…” Shizuka, người đang ngồi trước Yurika, tỏ ra bối rối. Giờ cô đang xõa tóc nên nhìn như một người khác hẳn. Mái tóc dài của cô đung đưa khi cô nghiêng đầu. Shizuka đang thắc mắc không hiểu “mạng sống” có liên quan gì tới cosplayer. “Vâng. Người ấy đã cứu em khi em gặp nguy hiểm. Đổi lại, cô ấy đã gặp một vết thương rất lớn…” Yurika nhìn xuống với bộ mặt đưa đám. Cô cảm thấy có trách nhiệm vì vết thương của ân nhân của mình. “Thế nên cậu mới thay thế vị trí mahou shoujo cho người đó?” “Vâng.” Yurika gật đầu. “Đó là tại sao mà mình sẽ bảo vệ nền hòa bình của thế giới này. Dù không được gặp bố mẹ nữa nhưng đó là điều mình cần phải làm.” “Ý chị là sao khi không thể gặp gia đình của mình nữa?” “Nếu một mahou shoujo sống ở nhà thì họ sẽ đem lại rắc rối cho người thân của họ. vậy nên mình phải rời đi trước khi họ gặp nguy hiểm. Tiền bối của mình cũng đã chiến đấu một mình.” “Ồ… một quyết tâm đáng ngưỡng mộ…” (Trước khi gây rắc rối như một cosplayer nên chị ta tách ra sống riêng… Và chị ta bắt đầu cosplay để trả ơn người đã cứu mạng mình. Mình nghĩ chị ta chỉ là một người vô dụng nhưng có vẻ chị ấy chí ít có chút quyết tâm…) Dù Sanae người luôn bắt nạt Yurika cũng bắt đầu có một chút tôn trọng cô nàng. “Hiểu rồi, lý do đó nghe hợp với cô đó.” Theia cũng tương tự, nhưng cô chỉ mới dừng lại ở việc chấp nhận lời giải thích của Yurika thôi. Và sau khi gật đầu tán đồng với Yurika, Theia quay sự chú ý đến Kiriha. “Vậy lý do nào mà cô lại lên mặt đất, Kiriha.” “Tôi tin là mình đã từng nói rồi. Tôi đến đây để lấy lại thứ đã bị cướp mất. Chỉ có thế thôi.” Theia không thỏa mãn với lời giải thích sáo rỗng như thế. “Sau khi trải qua hàng trăm năm dưới mặt đất, thì phải có lý do gì đó mới đột ngột xâm lược lên phía trên này chứ!? Vậy tại sao lại là bây giờ?” “Lỗ mãng quá đấy…” Kiriha cười xòa và từ bỏ việc giấu giếm nguyên nhân khi Theia cứ lườm cô. “… Trong khi dân số mặt đất ngày càng tăng, thì chúng tôi – những cư dân dưới lòng đất đang chứng kiến sự sụt giảm dân số.” “Dân số?” “Do sự hiện đại trên bề mặt nên nhiều cư dân đã di cư lên đây và cùng lúc, tài nguyên lòng đất cũng bắt đầu khô kiệt. Với những tính toán về sự suy giảm dân số và khô cạn tài nguyên, sẽ khó có thể sinh sống dưới đó trong một vài thế hệ nữa.” Trong quá khứ, cư dân của Kiriha sở hữu một nền công nghệ khoa học vượt bậc hơn cư dân mặt đất. Và đa số họ tự hào về điều đó nên chẳng ai dại gì chui lên mặt đất. Nhưng mặt đất ngày càng hiện đại hóa nhanh chóng, lòng đất đã mất đi sức hút của mình. Các thành tố văn hóa, bắt đầu từ mĩ nghệ và âm nhạc bắt đầu phát triển vượt bậc cũng là một lý do quan trọng. Càng ngày có nhiều người di cư lên mặt đất mà không bao giờ trở về. Cũng như tài nguyên cạn dần, tốc độ di cư càng tăng. “Tuy nhiên, chúng tôi không thể trơ mắt nhìn giống loài mình tuyệt diệt. Nên tôi quyết định lên mặt đất. Và lựa chọn duy nhất chúng tôi có là lên mặt đất, xây dựng căn cứ để phát triển thịnh vượng lại lần nữa. ” “Nhưng những chính phủ trên mặt đất không cho phép điều đó đâu.” “Đúng vậy. Bị ép xuống mặt đất bởi cư dân trên bề mặt nghe như một lý do ích kỉ của chúng tôi mà thôi.” “Tui không hiểu lắm nhưng nếu chị không xâm lược thì mọi người sẽ mất nhà cửa hả?” “Fufu, thẳng thừng lắm, nhưng chính xác là vậy.” Đối nghịch với sự nghiêm trọng của vấn đề, Kiriha mỉm cười. “Nhưng, Kiriha-san, bạn trông có vẻ tận hưởng quá vậy.” “Dù chủng tộc chúng tôi đang đứng trước sự diệt vong nếu cứ đà thế này nhưng nó không phải là điều mà chỉ một mình thế hệ chúng tôi muốn là có thể ngăn được. Dù thế nào chúng tôi cũng sẽ không nhượng bộ, nhưng mặt khác chúng tôi cũng không thể quá tay để rồi gây ra hậu quả nghiêm trọng được. Bởi số lượng ít ỏi của mình nên chúng tôi chỉ có duy nhất một cơ hội mà thôi.” “Ta hiểu rồi. Chậm mà chắc, một cuộc xâm lược trường kì là cần thiết. Nghĩa là cô đang đặt nền móng cho nó chứ gì?” “Chính xác là vậy, Theia-dono.” Tộc người của Kiriha quá nhỏ bé, nỗi sợ hãi lớn nhất của họ là bị người mặt đất gán với cái danh khủng bố. Nếu chuyện đó xảy ra, họ sẽ gặp kết thúc như những dân tộc thiểu số khác trên mặt đất mà thôi. Vậy nên, trong những thế hệ còn lại, nếu họ không thành công trong việc thiết lập căn cứ trên mặt đất thì họ coi như đến hồi tận. Do đó mà Kiriha đã dẫn đầu cuộc xâm lược, điều quan trọng là cuộc xâm lược phải tiến hành thầm lặng, chậm mà chắc. Nếu quá lạm dụng sức mạnh quân sự thì họ chẳng thể tránh khỏi diệt vong. Nói cách khác thì nó tương tự với cách của Theia hiện giờ. Nếu cuộc xâm lược không được ủng hộ bởi những cư dân bản địa thì họ không thể sinh tồn. “Nên chẳng sai khi nói là tôi hiện đang tận hưởng những thú vui kể từ khi lên mặt đất.” “Vậy có thứ gì hiện cậu muốn làm khổng?” Kiriha gật đầu đáp lại câu hỏi của Shizuka. “Mình muốn đi tàu lượn siêu tốc.” “Tàu-lượn!?” Mọi người bàng hoàng. “Thực ra thì hồi nhỏ, tôi đã từng lên mặt đất một lần nhưng lại không thể thử nó bởi quá thấp.” Kiriha hoài niệm. “Vậy nên giờ bạn muốn thử nó à? Sở thích của người lòng đất kì lạ thật đấy.” “Nếu chuyện này tới tai cha của mình thì chắc ông giận lắm đó.” Kiriha vừa nói trong khi vai cô trùng xuống. Sự thôi thúc lên mặt đất là một trong những lý do mà tộc người của Kiriha suy giảm. Vậy nên, thật là lố lăng khi người con gái của tộc trưởng lại muốn chơi thử tàu lượn. “Nói chung thì dường như tất cả những người đến xâm lược phòng 106 đều có vấn đề liên quan đến gia đình của mình.” Sau khi im lặng hồi lâu, Ruth đưa ra kết luận và được Shizuka nhanh chóng đồng tình. “Cậu nói thì mình cũng mới để ý… Bên cạnh đó, mình muốn trân trọng căn nhà Corona mà bố mẹ đã để lại cho mình, và Satomi-kun hiện sống trong phòng 106 bởi cậu ấy không muốn gây phiền phức cho bố cậu ấy. Vậy nên bọn mình cũng giống như mọi người vậy.” Như một sự ngẫu nhiên đầy bí ẩn, hoàn cảnh của mọi người lại có phần giống nhau, đó là tại sao họ có thể đồng cảm lẫn nhau. Nhưng cũng là lý do mà họ và những người khác sẽ không chịu nhượng bộ. Cuộc chiến vì căn phòng 106 vẫn sẽ tiếp tục. “Đúng là rắc rối mà.” “Chẳng có vấn đề gì, sau cùng ta sẽ là người chiến thắng thôi!” “M-ình không có thua đâu!” “Tui vẫn không hiểu sao mà Yurika vẫn chưa thua nhỉ?! Dù nhìn thế nào chẳng nữa chị ta chỉ là đồ bất lực nhưng…” “Đừng có nói những lời đắng lòng thế chứ~!” “N-ày Nijino-san, người ta hay nói may mắn bản thân cũng là một kỹ năng đó.” “Đừng có mà nói như thể mình chỉ là đứa ăn may chứ!”
Alternative Linked Data Views: ODE     Raw Data in: CXML | CSV | RDF ( N-Triples N3/Turtle JSON XML ) | OData ( Atom JSON ) | Microdata ( JSON HTML) | JSON-LD    About   
This material is Open Knowledge   W3C Semantic Web Technology [RDF Data] Valid XHTML + RDFa
OpenLink Virtuoso version 07.20.3217, on Linux (x86_64-pc-linux-gnu), Standard Edition
Data on this page belongs to its respective rights holders.
Virtuoso Faceted Browser Copyright © 2009-2012 OpenLink Software