About: Thập Nhị Quốc Ký Nguyệt Ảnh, Ảnh Hải Quyển 2 Chương 6   Sponge Permalink

An Entity of Type : owl:Thing, within Data Space : 134.155.108.49:8890 associated with source dataset(s)

“Cậu ấy cao chừng này.” Yoko níu lấy một người qua đường và ước lượng chiều cao của một đứa trẻ. “Xin hỏi bà có từng thấy qua ai đó trông như một con chuột không?” Bà lão hoài nghi nhìn cô: “Là một bán thú ư?” “Vâng. Cháu nghe nói cậu ấy bị thương trước cổng thành đêm qua.” “À, cổ điêu.” Bà lão vừa nói vừa quay đầu ra sau, trông về thành Ngọ Liêu. “Nếu là người bị thương hôm qua thì tất cả đều đã được đưa đến nha môn rồi. Ở đó sẽ có người chữa trị cho họ.” “Sao cháu không đến nha môn mà tìm?” “À… Vâng… Cháu đã đến rồi mà không thấy.” “Nếu vậy tìm ở phía sau xem.” “Làm ơn cho hỏi…” “Ah!” “Đau?”

AttributesValues
rdfs:label
  • Thập Nhị Quốc Ký Nguyệt Ảnh, Ảnh Hải Quyển 2 Chương 6
rdfs:comment
  • “Cậu ấy cao chừng này.” Yoko níu lấy một người qua đường và ước lượng chiều cao của một đứa trẻ. “Xin hỏi bà có từng thấy qua ai đó trông như một con chuột không?” Bà lão hoài nghi nhìn cô: “Là một bán thú ư?” “Vâng. Cháu nghe nói cậu ấy bị thương trước cổng thành đêm qua.” “À, cổ điêu.” Bà lão vừa nói vừa quay đầu ra sau, trông về thành Ngọ Liêu. “Nếu là người bị thương hôm qua thì tất cả đều đã được đưa đến nha môn rồi. Ở đó sẽ có người chữa trị cho họ.” “Sao cháu không đến nha môn mà tìm?” “À… Vâng… Cháu đã đến rồi mà không thấy.” “Nếu vậy tìm ở phía sau xem.” “Làm ơn cho hỏi…” “Ah!” “Đau?”
dcterms:subject
dbkwik:sonako/prop...iPageUsesTemplate
abstract
  • “Cậu ấy cao chừng này.” Yoko níu lấy một người qua đường và ước lượng chiều cao của một đứa trẻ. “Xin hỏi bà có từng thấy qua ai đó trông như một con chuột không?” Bà lão hoài nghi nhìn cô: “Là một bán thú ư?” “Vâng. Cháu nghe nói cậu ấy bị thương trước cổng thành đêm qua.” “À, cổ điêu.” Bà lão vừa nói vừa quay đầu ra sau, trông về thành Ngọ Liêu. “Nếu là người bị thương hôm qua thì tất cả đều đã được đưa đến nha môn rồi. Ở đó sẽ có người chữa trị cho họ.” Đó là câu trả lời mà cô đã nghe được rất nhiều lần từ sáng đến giờ. Cô chờ đến khi mặt trời ló dạng rồi mới trở lại thành Ngọ Liêu, nhưng giờ đây, canh gác đã được thắt chặt hơn, cô không có cách nào vào trong thành được. Tuy biết rằng cần tìm đến nha môn một chuyến, nhưng cô lại không thể đến đó. “Sao cháu không đến nha môn mà tìm?” “À… Vâng… Cháu đã đến rồi mà không thấy.” “Nếu vậy tìm ở phía sau xem.” Nói rồi bà rời đi. Phía sau thành, thi thể chất thành đống, từ xa, cô đã thấy cái cảnh tượng kinh khủng ấy, nhưng ngay cả nơi đó cũng có lính canh, cô không thể đến gần và tìm kiếm Nhạc Tuấn được. Bà lão đeo một chiếc túi to trên lưng, cô giúp bà một đoạn và thấy một đoàn người khác đang rời thành. “Làm ơn cho hỏi…” Cô vội vàng chạy về phía một đôi nam nữ, chân người đàn ông còn đang băng bó và ông ta phải chống nạn. Cô lặp lại câu hỏi, hai người đều nhìn cô đầy nghi ngờ. “Hôm qua, bạn tôi bị thương…” “Cậu!” Người đàn ông bất chợt chỉ thẳng vào Yoko. “Không thể tin được! Là cậu…” Yoko lập tức quay lưng bỏ chạy, để lại sau lưng là tiếng người đàn ông đang kêu í ới. Cô vẫn cắm đầu chạy xuyên qua đoàn người, ông ta chắc chắn đã bị thương trong cuộc tấn công chiều qua, và ông ấy đã nhận ra cô. Từ sáng đến giờ, cô không biết mình đã bỏ chạy như thế bao nhiêu lần và mỗi khi cô trở lại, số lượng lính canh lại càng tăng thêm, việc vào trong thành càng lúc càng khó khăn hơn. Cô rời thành Ngọ Liêu, đi đến một chân núi gần đó và chờ cho mọi chuyện bình ổn lại. Cô biết nếu mình cứ thế này thì bị bắt lại chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng cô cũng không thể rời thành Ngọ Liêu. Nếu hỏi được tin tức về cậu ấy thì mình sẽ làm sao? Cho dù xác nhận được Nhạc Tuấn đã bình an thì cũng không thể đền bù được cái tội lỗi ngày hôm qua của cô. Dù biết được cậu ấy đã an toàn thì cô cũng không thể vào thành và xin lỗi cậu, vệ binh sẽ nhận ra cô ngay và chuyện ấy chẳng khác gì đâm đầu vào con đường chết. Rốt cuộc mình phải làm thế nào mới được đây? Một mặt, cô cảm thấy hình như mình đã trân trọng quá đáng cái sự tồn tại khốn khổ của mình nhưng mặt khác, cô không hề muốn vứt bỏ cái mạng sống này. Cô không biết làm sao, nhưng cô cũng không thể rời đi. Cô chỉ đi vòng vòng quanh vùng rồi lại trở về khu vực cổng thành, lặp lại mấy lời hỏi thăm và nhận được những câu trả lời như cũ. Cô có cảm giác như mình đã lạc lối mất rồi. “Ah!” Một giọng một nói vang lên sau lưng cô, Yoko theo phản xạ định bỏ chạy nhưng khi quay đầu lại thì thấy một người phụ nữ và một đứa trẻ đứng nhìn cô giữa dòng người. “Là anh trai chúng ta đã gặp ở gần Mạc Lang hôm ấy phải không?” Yoko dừng bước, ngây người đi một lúc lâu. Đó là hai mẹ con cô đã gặp ở con đường núi hôm nào, họ là những người bán rong, trên lưng đeo túi đồ nặng trĩu. “Tốt quá, cậu ổn rồi.” Người mẹ khẽ mỉm cười, nụ cười của bà thật khó hiểu. Cô bé gái nhìn Yoko còn ngạc nhiên hơn: “Anh khỏi hẳn chưa?” Sau vài phút do dự, Yoko gật đầu rồi cúi người thật sâu. “Cảm ơn vì khi đó đã giúp đỡ tôi.” Cô đã từng hất đi lòng tốt của họ và đi trở vào trong núi. Tuy lúc ấy cô có cảm ơn nhưng những lời ấy không hề xuất phát từ tấm lòng. “Gặp lại cậu thật tốt quá! Chúng tôi đã rất lo lắng cho cậu.” Lần này bà lại cười, một nụ cười thật thân thiện. “Ngọc Diệp, con xem, anh ấy không có việc gì rồi.” Cô cúi xuống nhìn cô bé, cô bé cũng đang nhìn lên Yoko với một ánh mắt phức tạp rồi nép sát hơn vào người mẹ. Yoko cố gắng nở nụ cười và bất chợt nhận ra rằng mình đã lâu không cười, lâu đến nỗi cơ mặt cô dường như không thể cười lên được. Trông nụ cười trên gương mặt cô chẳng giống một nụ cười chút nào, Ngọc Diệp tròn mắt, sau đó tỏ vẻ giận dỗi vào trốn về phía sau lưng mẹ. Yoko nghiêng đầu và lại cố gắng cười tươi hơn, nếu không nhờ thanh kẹo và nước uống của hai người họ thì cô đã không thể vượt qua đêm ấy. “Cảm ơn em về thanh kẹo và nước uống lần trước.” Cô bé hết nhìn Yoko lại nhìn mẹ mình rồi bắt đầu cười, tự dưng thấy mình cười như thế cũng không hay lắm nên nghiêm mặt lại, nhưng rốt cuộc lại không nhịn được mà bật cười trở lại. Gương mặt tươi cười đáng yêu của cô bé khiến Yoko nhớ nhà đến muốn khóc. “Cảm ơn em. Xin lỗi vì khi ấy đã không cảm ơn em thật đàng hoàng.” Nụ cười tràn đầy trên mặt, cô bé hỏi: “Vì đau quá phải không?” “Đau?” “Bởi vì khi ấy anh rất đau phải không?” “Ừ, xin lỗi em.” “Thế anh còn đau không?” “Giờ thì ổn rồi.” Yoko chỉ cho cô bé xem vết sẹo trong lòng bàn tay mình, cô cũng không biết liệu hai mẹ con này có phát hiện vết thương của cô phục hồi nhanh hơn bình thường không. Ngọc Diệp ngẩn mặt lên nhìn mẹ nói: “Ca ca bảo vết thương của anh ấy khỏi rồi.” Đôi mắt người mẹ sáng rỡ: “Tốt quá. Sau khi đến Mạc Lang, chúng tôi đã rất muốn quay lại xem cậu thế nào, nhưng khi đến đó thì cửa thành cũng vừa đóng lại, lính gác không cho phép chúng tôi ra ngoài vào ban đêm. À, cậu đang tìm ai à?” Yoko gật đầu. “Chúng tôi cũng định vào thành Ngọ Liêu, cậu có muốn đi cùng không?” Yoko chỉ biết lắc đầu. “Vậy thì,” nói rồi người mẹ cầm tay cô bé lên. “Ngọc Diệp, chúng ta đến quán trọ nhé.” Rồi bà lại nhìn Yoko, tiếp lời: “Cậu đang tìm ai? Một bán thú phải không?” Yoko ngạc nhiên nhìn bà. “Chắc cậu ấy giờ đang ở nha môn hoặc phía sau thành phải không? Tên cậu ấy là gì?” “Nhạc Tuấn ạ.” Chị đem túi hành lý đeo lại lên lưng rồi vừa cất bước đi vừa quay lại nói: “Chờ đây một chút nhé, tôi sẽ giúp cậu xem qua.” Yoko cúi thấp người rồi nói: “Cảm ơn chị.” Đến chiều thì người mẹ quay lại một mình. Chị nói trong danh sách người chết và bị thương không có ai tên Nhạc Tuấn cả, sau đó vội vàng trở vào thành. Chị cũng không tỏ vẻ là mình có hiểu hoàn cảnh hiện thời của Yoko hay không.
Alternative Linked Data Views: ODE     Raw Data in: CXML | CSV | RDF ( N-Triples N3/Turtle JSON XML ) | OData ( Atom JSON ) | Microdata ( JSON HTML) | JSON-LD    About   
This material is Open Knowledge   W3C Semantic Web Technology [RDF Data] Valid XHTML + RDFa
OpenLink Virtuoso version 07.20.3217, on Linux (x86_64-pc-linux-gnu), Standard Edition
Data on this page belongs to its respective rights holders.
Virtuoso Faceted Browser Copyright © 2009-2012 OpenLink Software