abstract
| - Tôi không nhớ nổi mình đã thiếp đi trong bao lâu. Lần đầu tiên suốt một khoảng thời gian dài, tôi có một giấc ngủ không mộng mị. Sự dày vò mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt vấy máu của Aoi trong mơ không còn xuất hiện nữa. Khi tôi giật mình tỉnh giấc, trời đã sáng. Một mẩu bánh mì đen cùng với một bát nước lã đã được đặt trong lồng. Đó là khẩu phần của tôi trong cả ngày hôm nay. Là khẩu phần chung của tất cả các nô lệ ở nơi này. Tôi cầm mẩu bánh của mình lên, nhìn ngó nó từ nhiều góc. Trông thế nào cũng chẳng giống đồ ăn cho người, thế nhưng... chẳng có gì hơn thế ở đây cả. Nghĩ như thế, tôi định đưa nó lên cắn một miếng, song lại tình cờ liếc sang lồng nhốt bên cạnh. <...> Tai mèo-chan dường như đang cố tiết kiệm phần bánh mì của mình. Tôi thấy mẩu bột đen sì đó được em bấu từng miếng dè dặt trong khi bụng réo lên không ngừng. Những đứa trẻ khác bằng tuổi em đáng lí ra phải được ăn uống đầy đủ, nhưng cô bé trước mặt tôi thậm chí còn không có quyền làm người nữa. Mới chỉ có một tuần, trông em đã gần như kiệt sức. Khác hoàn toàn với tôi, kẻ bề ngoài chẳng có gì thay đổi so với khi mới tới. Dù sao kĩ năng tự hồi phục của tôi vẫn giữ cơ thể tôi sống tốt dù không ăn gì. Thế nhưng, tôi vẫn thấy đói, và các hoạt động sinh lí vẫn diễn ra bình thường. Chỉ là hơi mệt một chút thôi. Tôi nhặt lấy mẩu bánh mì của mình, và gọi: "Này, tai mèo-chan!" Cô bé hơi giật mình, sau đó quay sang nhìn tôi với vẻ thắc mắc: [Onee-san... Tai mèo... là em ạ?] "Ừ, đón lấy này." Tôi điềm nhiên lẳng mẩu bánh của mình sang ngay khi Tai mèo-chan vừa quay lại. Mẩu bột đen bay một đường vòng cung tuyệt đẹp trên không trung, lọt qua khe hở giữa hai chấn song một cách chuẩn xác, và rớt xuống ngay giữa hai đùi của con bé. Thật phục mình quá đi mất~~ Thường thì tôi sẽ ném trúng chấn song cơ~~ [Ơ... đây là phần bánh của onee-san mà ạ?] Con bé trông khá bối rối khi nhận lấy phần bánh đó. "Ừ. Anh không cần chúng đâu, nên em cứ lấy nó đi." Dĩ nhiên là nói dối rồi~ Nói dối là không nên, nhưng một lời nói dối thiện chi thì không hại gì. Đấy là nếu bỏ qua cái sự thật rằng dạ dày tôi cũng đang réo òng ọc. [E-eh? N-nhưng, em không thể làm thế được. Onee-san sẽ bị đói mất.] "Không sao đâu. Anh không thấy đói, thế nên cứ ăn đi." [N-nhưng...] "Được rồi mà. Chỉ cần giữ nó và ăn đi, được chứ?" Tôi nhấn giọng mạnh và mỉm cười. Dù đôi mắt này không còn sự đáng sợ như xưa, tôi nghĩ cách mà tôi cười vẫn có thể gọi là 'mỉm cười mà vẫn thấy đáng sợ'. Tôi không chắc nó có tác dụng không, nhưng Tai mèo-chan đã thôi viêc cố trả tôi mẩu bánh mì và ôm nó vào lòng. Tôi rời mắt khỏi em và húp một hơi hết nửa bát nước của mình. "Tởm quá..." Vị như nước đái ngựa ấy. Mấy hộp thức uống dinh dưỡng của Nhật Bản vốn đã nổi danh là vị như shit, thế mà bây giờ tôi chỉ ước thứ nước trong bát là dung dịch dinh dưỡng tổng hợp đó. Chí ít, chúng cũng không bốc mùi như thế này. Vẫn còn một chút thời gian trước khi 'hình phạt' của tôi đến. tôi thư giãn tựa mình ra sau, đưa mắt một lượt quanh căn phòng đã sáng lên mờ mờ nhờ mấy chiếc cửa thông khí nho nhỏ tít trên cao. Mấy ngày trước, tôi nhớ có tới bảy cái lồng có người trong này, còn giờ một trong số đó đã trống hoác. Người trong đó vốn là một trong những người lớn tuổi nhất trong căn phòng này, có lẽ là vào khoảng trung niên hay sao đó. Tôi cũng không muốn nói xấu người khác, nhưng thiết nghĩ một bà cô già, lại còn thêm vẻ gầy gò và rách rưới do thiếu ăn lâu ngày như thế, thì đâu còn 'bán' được nữa chứ? Nhưng nếu không phải đã bị bán, không lẽ là được phóng thích sao? Tôi đã bỏ lỡ gì trong mấy ngày qua à? "-- Này. Bà chị đằng đó ơi." Sau một hồi nhìn quanh, tôi cất tiếng gọi người trong chiếc lồng gần tôi chỉ sau Tai mèo-chan. Quấy rối người khác trong bữa ăn là không tốt, nên tôi sẽ quấy rầy bà chị đó vì bả mới chỉ định ăn thôi. Trông người đó như một người phụ nữ trung niên tàn tạ. Bộ đồ rách bẩn thỉu phủ lên cơ thể chỉ có da bọc xương trông vô cùng thê thảm.Khuôn mặt dài và bộ má đã hõm lại của cô ta kết hợp với mái tóc xoã đi che hết nửa khuôn mặt, đã biến người phụ nữ đó thành một người trông như quái nữ The Grudge phiên bản hai vậy. Tào lao thế cũng đủ rồi nhỉ. Trông như cổ không nghe thấy tôi, vi vậy nên tôi cất tiếng lần nữa. "Cô gì đó ơi, cháu muốn hỏi một chút." Lần này, tôi xưng hô kính cẩn hơn và nâng cổ lên một bậc. Phản ứng lại một cách chậm chạp, người đó quay về phía tôi... sau đó nhìn tôi và cười. Nụ cười như ma quỷ. [Ô, cô nhóc ngu ngốc phung phí khẩu phần ăn và cả mạng sống của mình mỗi ngày cần gì ở ta thế?] Cái lời thoại này làm tôi có cảm giác như mình đang nói chuyện với phù thuỷ rừng sâu. Và mắc gì mà biệt danh của tôi lại dài đến khó nhớ thế? Tôi chẳng muốn đáp lại bằng câu 'Cô đặt biệt danh dở tệ' tí nào, vì cuộc nói chuyện sẽ đi vào ngõ cụt nếu tôi thử. Bất quá, tôi gượng cười và hỏi: "Cháu chỉ muốn hỏi một chút thôi ạ..." [Nói thử xem, cô nương.] "À... người trong lồng bên kia đã đi đâu rồi ạ?" Tôi chỉ tay về phía cái lồng trống hoác bên đó và ngập ngừng hỏi. Nó không thực sự là điều quan trọng đến nỗi tôi phải biết bằng được, nhưng nếu bạn hỏi tôi, tôi sẽ nói là tôi tò mò. [Mnn... nhóc quen cô ta à?] Thông tục của thế giới này là gọi người ít tuổi hơn bằng 'nhóc con' hay gì đại loại thế chăng? "Dạ không... Chỉ là tò mò thôi ạ. Cô liệu có biết chứ?" [Hỏi thừa rồi nhóc. Chuyện thé giới bên ngoài có thể lúc này ta không còn nắm được, nhưng cả ngày chỉ ở trong căn phòng này thì có muốn không biết cũng khó ấy chứ.] "Vậy..." [À mà, chuyện này cũng có liên quan đến nhóc mà nhỉ. Cũng đến lúc rồi mà. Kukukuku...] Chẳng hiểu vì sao, tiếng cười của cô ta làm tôi lạnh hết cả sống lưng. Giống như nó vọng từ âm ti lên vậy. Mà sao lại cười vào lúc này chứ? Trông vào người phụ nữ mang vẻ ngoài như một ác linh, tôi nuốt cục nước đang nghẹn trong cổ họng xuống, vừa phát run lên vì thứ khí tức kì lạ mà cô ta phát ra. Một lát sau, người phụ nữ ngừng cười, và hắng giọng. [Nhóc có nghe đám quản nô nói gì đêm qua chứ?] "... Vâng? Ý cô là?" [Vụ đưa nhóc tới đấu trường ấy.] "À..." Ngẫm lại mới thấy đúng là có vụ đó thật. Mà nó liên quan gì ở đây? [Bà ta, người trong cái lồng ấy, bị đem tới đấu trường làm mồi cho quái vật rồi.] "Eh?" Tôi thốt lên dầy bất ngờ. Vì nhiều lí do. Nguyên nhân là một chuyện. Tôi vì quậy phá quá nhiều thì còn hiểu được, chứ thế quái nào một người phụ nữ chỉ ru rú xó lồng cả ngày lại bị mang đi ném vào đấu trường. Hai nữa, làm mồi cho quái vật là thế nào? [Cũng phải thôi. Bà ta cũng khá già rồi mà vẫn chưa được ai mua. Cứ để đó cũng chỉ tổ làm cục nợ, nên bọn chúng cũng phải giải quyết thôi.] Ra là thế sao. Nhưng còn... [Nhóc thắc mắc sao ta lại nói 'làm mồi cho quái vật' hả? Đừng bảo nhóc chưa từng nghe đến cái đấu trường này nhé?] Người ở thế giới này ai cũng có skill hack não hở? Hỏi thì toàn mấy câu khó hiểu, xong lại đọc được hết cả ý nghĩ của người ta thế? Hết Azure giờ đến cả người này sao? Quyền riêng tư ở đâu mất rồi? "Cháu chưa từng nghe đến nó ở Vulcanus..." [Gì? Onee-san đến từ Tiểu quốc sao?] Cuộc nói chuyện đột ngột bị xen vào bởi Tai mều-chan. Trông như em đã hoàn tất bữa sáng của mình một cách gọn gàng rồi. Dù nói 'gọn gàng' trong bộ dạng nhếch nhác như chúng tôi lúc này có vẻ không được hợp lí cho lắm... [Xen vào lúc người khác đang nói chuyện là thói quen xấu đấy, tiểu thư nhỏ.] [A vâng- c-c-c-chấu chin nhỗi...] Đừng lắp bắp tới mức líu cả lưỡi lại như thế chứ. Để cứu cánh cho Tai mèo-chan, tôi xen vào giữa họ. "Mà bỏ qua đã... sao nghe em nói giống như chúng ta không phải đang ở Vulcanus vậy?" [A... Ơ thì...] Trông em dường như vẫn còn rất bối rối, nên tôi quay qua người còn lại. [... Đừng bảo nhóc không biết nhé?] [O-onee-san... chúng ta... ta đang ở trại nô lệ... thuộc thủ đô của Đại đế quốc Hartzena...] "Ớ?" Tôi vừa nhận ra một sự thật cay đắng. Kế hoạch đào thoát của mình vừa được quăng thẳng vào một bãi shit.
|