About: Ojamajo Doremi 16 - Tập 1 Chương 1   Sponge Permalink

An Entity of Type : owl:Thing, within Data Space : 134.155.108.49:8890 associated with source dataset(s)

Nhẹ lướt trên ngọn gió dịu dàng, một cánh hoa anh đào dập dờn bay vào trong căn phòng của tôi và sa xuống trên bờ vai trái của tôi. Nó hẳn là sa xuống từ cây hoa anh đào đang rụng lá, trong vườn nhà bà hàng xóm. Hẳn là thế. Cảm giác thật tuyệt vời. * Giờ không phải lúc cho điều này! Phản chiếu lại cái bản mặt cau có ở trong gương, tôi ngước nhìn cái quả đầu tóc hai búi của mình, cái thứ mà chỉ mới hoàn thành xong có một bên, và thở dài. Ài, nó không phải là tóc búi hai bên. Kiểu tóc của tôi gọi là búi sau. Bạn có biết nó không? Ài, nhưng mà chán thật. File:C1-1.jpg Thế nhưng, Ai-chan nói thế này: ---

AttributesValues
rdfs:label
  • Ojamajo Doremi 16 - Tập 1 Chương 1
rdfs:comment
  • Nhẹ lướt trên ngọn gió dịu dàng, một cánh hoa anh đào dập dờn bay vào trong căn phòng của tôi và sa xuống trên bờ vai trái của tôi. Nó hẳn là sa xuống từ cây hoa anh đào đang rụng lá, trong vườn nhà bà hàng xóm. Hẳn là thế. Cảm giác thật tuyệt vời. * Giờ không phải lúc cho điều này! Phản chiếu lại cái bản mặt cau có ở trong gương, tôi ngước nhìn cái quả đầu tóc hai búi của mình, cái thứ mà chỉ mới hoàn thành xong có một bên, và thở dài. Ài, nó không phải là tóc búi hai bên. Kiểu tóc của tôi gọi là búi sau. Bạn có biết nó không? Ài, nhưng mà chán thật. File:C1-1.jpg Thế nhưng, Ai-chan nói thế này: ---
dcterms:subject
abstract
  • Nhẹ lướt trên ngọn gió dịu dàng, một cánh hoa anh đào dập dờn bay vào trong căn phòng của tôi và sa xuống trên bờ vai trái của tôi. Nó hẳn là sa xuống từ cây hoa anh đào đang rụng lá, trong vườn nhà bà hàng xóm. Hẳn là thế. Cảm giác thật tuyệt vời. * Giờ không phải lúc cho điều này! Phản chiếu lại cái bản mặt cau có ở trong gương, tôi ngước nhìn cái quả đầu tóc hai búi của mình, cái thứ mà chỉ mới hoàn thành xong có một bên, và thở dài. Ài, nó không phải là tóc búi hai bên. Kiểu tóc của tôi gọi là búi sau. Bạn có biết nó không? “Và em có thể búi hết chúng lên chỉ trong vòng năm phút từ hồi em còn học tiểu học...” Tôi làu bàu với bản thân, nhưng mặt tôi vẫn giương lên với một nụ cười nở trên môi. Ngày hôm nay, tôi sẽ gặp lại các bạn từ trường Tiểu Học Misora. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đã khiến tôi cảm thấy cực kỳ hạnh phúc. Đúng thế, tất cả những học sinh tốt nghiệp lớp 6-1 và lớp 6-2 của trường Tiểu Học Misora ngày hôm nay sẽ tề tựu để dự một buổi họp mặt. Ài, nhưng mà chán thật. Có thể đã có vài người đã đọc cái này rất lâu rồi, nhưng mà các bạn vẫn không biết đến tôi, đúng chứ? File:C1-1.jpg Tôi xin phép được lên tiếng tự giới thiệu bản thân. À, những bạn trẻ nào đã biết rồi thì có thể bỏ qua phần này. Xin chào, rất vui được gặp bạn. Tôi là Harukaze Doremi! Tháng trước, tôi đã tốt nghiệp Trường Sơ Trung Quận Misora với thành tích đáng nể, và tôi đã được nhận vào trường Cao Trung Quận Misora. Tôi là cô gái 15 tuổi xinh đẹp nhất thế gian! Dù bây giờ tôi đang là một nữ sinh trung học bình thường, tôi đã từng được gọi là “phù thủy tập sự”. Một “phù thủy tập sự” là người phải trải qua huấn luyện để trở thành một phù thủy. Kể về quá trình tôi trở thành một “phù thủy tập sự”, chuyện xảy ra khi tôi tình cờ bắt gặp MAHO-do, một cửa hàng bán những món đồ phép thuật, hồi tôi còn học năm ba tiểu học. Ở đó, tôi đã phát hiện bà chủ cửa hàng, Makihatayama Rika-san hay còn được gọi là Majorika, là một “phù thủy”. Chính vì lẽ đó, Majorika đã biến thành một con “ếch ma thuật”, một loài sinh vật bí hiểm trông vừa giống ếch lại vừa giống bọ. Và theo như “lời nguyền của ếch” được Nữ Hoàng của thế giới phép thuật hai triều đại trước yểm bùa, người nào mà phát hiện ra một phù thủy cũng sẽ trở thành một “phù thủy tập sự”. Và rồi người đó cần phải trải qua những bài kiểm tra cho người tập sự, bắt đầu từ Cấp Độ 9, và qua được cấp độ cao nhất Cấp Đô 1, để phá vỡ lời nguyền. Khi nào người đó không thực sự trở thành phù thủy, lời nguyền đó sẽ không bao giờ bị phá bỏ. Nhiều chuyện đã xảy ra, và tôi đã rèn luyện để trở thành một thực tập sinh để biến Majorika trở lại hình dạng ban đầu của bà. Tuy nhiên, sau một cuộc tranh luận với người bạn thân nhất của tôi và với những người bạn thực tập sinh với tôi là Fujiwara Hazuki-chan, Senoo Aiko-chan, Segawa Onpu-chan, Asuka Momoko-chan cùng với em gái Pop-chan, chúng tôi quyết định sẽ không trở thành phù thủy thực sự. Chúng tôi có lý do để không lựa chọn trở thành phù thủy, những người có sức mạnh phép thuật gớm ghiếc. Vì thế nên... “Doremi -! con đang làm gì thế?! Nếu không nhanh lên, con sẽ trễ buổi họp mặt đấy-!” Giọng nói oang oang của mẹ truyền lên từ dưới nhà. Giật mình tỉnh giấc, tôi liếc chiếc đồng hồ báo thức. Bây giờ là 10 giờ 40 phút sáng. Ôi không, buổi họp mặt bắt đầu lúc 11 giờ! Tôi lại nhìn vào cái gương, và bắt đầu buộc cái búi tóc khác. Một nụ cười tươi mới khác nở trên môi tôi. Tôi mong ước được gặp mọi người sớm. Ở đó có rất nhiều người tôi chưa gặp lại kể từ buổi lễ tốt nghiệp. Có một vài bạn vào các trường sơ trung khác nhau, và một vài bạn chuyển đi khỏi hẳn thành phố Misora. Cơ mà, người bạn thân nhất của tôi Hazuki-chan, người đã được nhận vào Học Viện Nữ Sinh Karen, còn tôi thì học trường sơ trung khác. Cơ mà, chúng tôi mỗi thứ bảy sẽ gặp lại nhau ở nhà hai đứa hoặc ở thư viện, vậy nên tôi được trông thấy cô ấy rất nhiều lần. Ai-chan đã quay lại Osaka, và năm ngoái, cô nàng đã đi tham quan với các bạn của cổ đến Shikoku. Mặc dù ông cổ lúc đó đang bị ốm, cổ vẫn đến nhà ga Shin-Osaka, vì thế nên chúng tôi sau đó đã thu xếp để gặp nhau. Sau cái sự vụ đó, gia đình của Ai-chan bắt đầu quan tâm chăm sóc đến người ông, và tôi nghĩ rằng khi ấy ổng đã trên đường bay lên thiên đàng. Nó là một giây phút của số phận tàn nhẫn, và toàn bộ gia đình đó đã ở bên nhau qua các cố gắng nỗ lực của Ai-chan, nhưng ông ấy đã qua đời cách đây chưa tới hai năm. Tôi thực sự không thể hiểu nổi cuộc sống nữa. Thế nhưng, Ai-chan nói thế này: “Gần đây trông ông rất thanh thản, và trông ông cũng khỏe mạnh nữa.” Vì vậy, bà mẹ của cô nàng đã chăm nom ông cho đến giây phút phải chia lìa, bà đã hoàn thành bổn phận của cùng của bà, vì vậy họ cũng không cảm thấy quá buồn bã sau cái chết của ông. Tất nhiên, tôi cũng chưa có dịp được gặp lại Momo-chan, người đã bay qua New York, trong gần ba năm trời. Thế nhưng, ngày qua ngày chúng tôi vẫn trao đổi thư từ với nhau, mỗi ngày một lần. Nếu hôm nay cô ấy không đến thì thật buồn. Cũng như với Segawa-chan... Chúng tôi vẫn giữ liên lạc cho tới nửa năm trước, nhưng khi sang năm mới, chẳng hiểu sao chúng tôi đã mất liên lạc. Lần cuối chúng tôi gặp mặt nhau trực tiếp cũng là một năm trước. Về cái buổi họp mặt ngày hôm nay, Hazuki-chan, người đã phải xử lý những công việc cho Lớp 2, từng nói với tôi rằng Onpu-chan đã gửi nhanh một tin phúc đáp khởi đầu cho sự vắng mặt của mình. Có chuyện gì đã xảy ra với Onpu-chan? Tôi cảm thấy hết sức lo lắng. Lại nói về chuyện đó, Ai-chan cũng xác nhận rằng hôm nay cổ cũng sẽ có mặt. Dạo gần đây khi chúng tôi trao đổi qua điện thoại, cô ấy nói: “Tất nhiên là mình sẽ đến!” Thế đấy, đó là Ai-chan. Tôi nghĩ cô ấy có lẽ đã quên mất không xác nhận việc đó. Gần đây, Hana-chan... Tôi chưa trông thấy cô ấy kể từ hồi Majorika đóng tiệm MAHO-do và quay trở lại thế giới phù thủy cùng với Lala và Dodo và cùng với những vị tiên khác. Hồi chúng tôi còn đang học sơ trung, mỗi khi tôi và Hazuki-chan gặp nhau, chúng tôi lại nói chuyện về Hana-chan, nhưng rồi lần nào cũng thế, chúng tôi đều lăn ra khóc. Vì thế chuyện đó thành ra chủ đề cấm kỵ giữa hai người chúng tôi. Tất nhiên, tấm bưu thiếp nói về cuộc họp mặt sẽ không được gửi tới thế giới phù thủy, vì vậy sự vắng mặt của Hana-chan ngày hôm nay đã được xác nhận. Hana-chan, cậu có khỏe không? Tôi dám chắc là cô ấy đang làm việc chăm chỉ để trở thành Nữ Hoàng tiếp theo của thế giới phù thủy, dưới sự giám hộ của Majorika... Ngay sau đó, giọng của mẹ lại vang lên. “Doremi-! Mẹ sẽ không làm phiền nếu như con bị muộn-!” “Vâng, vâng, con đến đây!” Quàng vào chiếc túi hồng, món đồ vật rất hợp với Hazuki-chan, qua vai, tôi tức tốc lao ra khỏi phòng với tốc độ tối đa. Khi tôi đang chạy ù xuống cầu thang, tôi cảm thấy cái kẹp búi tóc của tôi lại với nhau bắt đầu bị lỏng ra. “Wahh!” Đáng buồn thay, tôi bước hụt, và “Uwaaaaaah-!” Tôi trượt chân và ngã. “Au...” “Chị lại trượt chân ngã nữa à ~? Chị không bao giờ thay đổi dù chị đã vào cấp 3, onee-chan” Khoan hãy nói về thói vụng về của tôi, Pop, người ló ra từ phòng khách cùng với bố và mẹ, ném một câu đá xoáy với gương mặt láu cá. “Nói thế là sao! Đó là cách giao tiếp với chị hai, người đã là nữ sinh phổ thông đấy hả?!” Tôi lườm mắt với Pop khi con nhỏ bước qua. “Em lúc nào cũng nói thế đấy. Chị vào được phổ thông chẳng qua Hazuki-chan đã giúp chị học thôi, và chị cũng chỉ đạt điểm ngấp nghé.” Hả! Và tôi vừa nói rằng tôi đã trúng tuyển với một kết quả hết sức tuyệt vời như ông mặt trời kia mà... Boo-boo-boo. Xin lỗi, tôi chém đấy. Y như Pop nói, Hazuki-chan, người không cần phải đi dự thi, đã giúp tôi học từ mùa thu năm ngoái cho đến tận trước hôm lên thớt. Ahahaha... “Có vẻ không đau nhỉ. Dù con đã là học sinh phổ thông, Doremi vẫn cứ là Doremi mà. Hahahahaha” Ba cười khi giúp tôi đứng dậy. “Ồ ôi, đã lâu lắm rồi rồi kể từ lần cuối con làm tóc búi hai bên” Đó là mẹ tôi. Bà luôn luôn để mắt đến mọi thay đổi xảy ra với cô con gái. “Con phải mất ba mươi phút để hoàn thành nó đấy mẹ ạ, nhưng giờ thì nó rối lù tù mù hết cả rồi...” “Vậy ra đó là lý do con bị trễ đó hả. Tóc ngắn thì sẽ rất khó làm kiểu đó, phải không con? Hãy để mẹ giúp con nào” Sột sà sột soạt! Vài giây sau, mẹ đã buộc lại tóc cho tôi. “Ố, dễ thương ghê. Ba rất thích kiểu tóc búi này.” “Chúng được gọi là tóc búi sau đấy ạ...” Lúc tôi phồng má, Pop đã chêm vô một câu đầy căm thù khác. “Chị cắt tóc ngắnkhi gã chị thích hồi lớp 8 từ chối chị. Tại sao chị lại buộc tóc búi sau nữa làm chi?” Hai tiếng sổ toẹt! Nó muốn xát muối lên những vết thương tôi muốn quên đi trong trái tim tôi đây mà! Ngay khi tôi định lên tiếng bác bỏ, mẹ nói: “Doremi, con muộn rồi đấy, muộn rồi đấy biết chưa hả!” “Wahh, thôi xong rồi!” Khi đang xỏ giày trong cơn hấp tấp, ba giật đầu tôi và hỏi, “Chờ chút đã! Ta chưa từng nghe nói rằng con thích thằng nào cả! Doremi, thằng nhóc đó là ai?!” “Không có gì đâu anh yêu, cứ để con nó tự nhiên đi anh! Hãy thôi hỏi về chuyện quá khứ. Nhân tiện, khi em dọn phòng cho anh sáng nay, em đã phát hiện ra một cái cần câu mới mà từ trước đến nay em chưa được có dịp chiêm ngưỡng đấy...” “Ôi đệch!” “Hãy nói về cái đấy đi anh yêu” Nhờ có mẹ, người đã xách tai ba và lôi vào phòng khách, những vết thương của tôi không còn phải chịu tê tái thêm nữa. --- o0o--- “Con nhóc Pop đó đúng là chỉ chọc phá là giỏi thôi.” Tôi tự nhủ với bản thân khi đang trên đường đến trường tiểu học Misora, nơi sẽ diễn ra buổi họp mặt. File:C1-2.jpg Mặc dù tài chính của gia đình tôi hiện đang trong thời kỳ hạn hẹp, Pop lại đang tính đến chuyện đăng ký vào chính Học viện Nữ sinh Karen chứ không đâu khác. Học viện Nữ sinh Karen là một ngôi trường đào tạo liên thông sơ trung, cao trung và đại học. Khoa âm nhạc, nơi Hazuki-chan đang theo học, rất đặc biệt bởi các giáo sư và giảng viên ở đó đều là những nhạc công đã có tiếng tăm. Rất nhiều học sinh của trường sau khi tốt nghiệp cũng đã bước đi trên con đường trở thành nhà soạn nhạc và nghệ sĩ chuyên nghiệp. Thêm vào đó, vì đây là một ngôi trường tư, thế nên học phí không hề rẻ chút nào. Do phong trào câu cá nơi thượng nguồn những con suối trên núi đang dần trơn thoái trào, khối lượng công việc của ba tôi, một người chuyên kiếm sống bằng việc viết bút ký cho những chuyến đi câu bằng ruồi nhân tạo, đã sụt đi trông thấy. Dạo gần đây, ba đã bắt đầu chuyển chủ đề sang viết về câu cá biển. Về phần mẹ, mẹ đang là giáo viên dạy piano tại gia cho vài đứa trẻ chưa đủ tuổi đến trường, cốt để kiếm đủ tiền cho gia đình, thế nhưng… Chính vì việc này mà mấy ngày gần đây Ba thường hay kêu ca về chuyện không thể sắm được một chiếc cần câu mới cho việc câu cá biển. Thế nhưng, có vẻ như cuối cùng ba đã tìm cách để có được cái cần câu đó… Hẳn là vì thế mà bây giờ mẹ đang cực kỳ tức giận. Niềm an ủi duy nhất lúc này, đấy là tôi sẽ học ở một trường công, do đó học phí sẽ nhẹ đi và nhờ đó gia đình có thể tiết kiệm chu toàn được. Nói vậy thôi chứ vì Pop có năng khiếu chơi piano bẩm sinh, nên tôi cũng hy vọng em ấy có thể tiếp tục với niềm đam mê của mình. Ừ thì, trước tiên là em ấy phải vào được Học viện Nữ sinh Karen đã. Có lẽ do chúng tôi có cùng gien di truyền từ cha mẹ, thế nên giống như tôi, em ấy cũng gặp phải khá nhiều khó khăn trong những kỳ thi đầu vào của mình. Khi em ấy lên lớp 5, Seki-sensei là người đứng ra truyền thụ kiến thức cho em ấy, thế nên cả mẹ và Pop đều cảm thấy khá yên tâm trước kỳ thi. Nhưng dù gì thì những kỳ thi như thế này vẫn phụ thuộc khá nhiều vào yếu tố cá nhân. À, mà không phải Seki-sensei cũng từng là một học sinh của Học viện Nữ sinh Karen đó sao? Được rồi, trong buổi họp mặt hôm nay thế nào tôi cũng phải nhờ Seki-sensei tư vấn, và rồi sẽ tìm cách nào đó để Pop có đủ khả năng vào được Học viện Nữ sinh Karen Những cây anh đào, trên một mảnh đất cao cao đầy nắng, đang phất phơ rủ bóng xuống sân trường Tiểu học Misora. Giờ mới chỉ là đầu tháng Tư, nên không khí có chút gì đó u sầu. À thì, năm vừa rồi chúng tôi có một mùa đông tương đối là dễ chịu, thế nên những bông hoa ở đây bừng nở sớm hơn so với lệ thường. Chuyện này là tất yếu thôi mà. _ Vấn đề chính là giờ không phải lúc quanh quẩn ở đây và ngắm cảnh một cách lười nhác như thế. Hai chiếc kim của ngọn tháp đồng hồ treo ở cổng chính của trường dần dần trôi về con số 11 giờ trưa. Ôi không, mình muộn mất! Hổn hển thở để lấy hơi, tôi lao thẳng vào căn phòng học cũ của lớp 6-1 “Ahaha!” Tiếng của mọi người đồng loạt vang lên. “C-c-có chuyện gì thế~?!” Làm một bộ mặt thật dễ thương, tôi gãi đầu hỏi, và nhận ngay một câu trả lời châm chọc tới từ Tamaki Reika “Harukaze-san, dù cậu đã là học sinh cao trung rồi mà vẫn chẳng thay đổi gì hết cả.” “Tamaki~! Cậu mới là người chẳng thay đổi gì hết ấy!” Vừa định cất lời vặn lại, tôi chợt nhớ ra lần này mình là người sai. “Ừ, mừng được gặp lại cậu. Phải trả lời một câu cho ra dáng người lớn. “Giờ thì Harukaze đã đến, chúng ta bắt đầu thôi chứ nhỉ?” “Ừ!” Ngay khi chúng tôi vừa định trở về chỗ ngồi cũ của mình, “Seki-sensei!” Yokokawa Nobuko-chan vẫy tay. “Có chuyện gì không, Yokokawa?” “Vì chúng em không có bài phải học hôm nay, liệu chúng em có thể kê bàn theo hình chữ U được không? Em nghĩ làm thế sẽ tốt hơn, vì chúng em có thể dễ nhìn thấy mặt các bạn hơn” “Ý kiến hay đó, Nobuko-chan! Sensei, chúng ta làm như thế đi ạ!” Tôi đồng ý ngay với ý kiến vừa rồi, và đến lượt các bạn khác cũng góp lời. Thế là mọi người cùng xếp bàn ghế lại và ngồi xung quanh Seki-sensei. Vì lý do nào đó, Nobuko-chan chuyển tới ngồi ngay cạnh tôi. Vì Momo-chan và Hana-chan không có ở đây, lúc đầu tôi cũng lo là sẽ chẳng có ai để cùng trò chuyện. Bây giờ, đúng ra thì tôi nên cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng lại có một chuyện khiến tôi thấy hơi kỳ lạ. Sao lại thấy lạ vậy nhỉ? À đúng rồi! Là Miho-chan Maruyama Miho-chan, người luôn ở bên cạnh Nobuko-chan mọi lúc mọi nơi. Vì câu chuyện chuyển lớp vào năm lớp 5, hai người họ đã gặp gỡ rồi gắn bó với nhau. Nobuko-chan, một người luôn ưa thích những câu chuyện tưởng tượng của mình, mong muốn được trở thành một tiểu thuyết gia, cùng với Miho-chan, luôn chìm đắm trong ước mơ trở thành một họa sĩ vẽ manga, trở thành một bộ đôi luôn cho ra lò những bộ manga cực kỳ thú vị, vui có, buồn có, ngạc nhiên cũng có, đó là những bộ truyện chúng tôi vẫn hằng ưa thích. Thậm chí khi đã lên sơ trung, họ vẫn là những người bạn tri âm, cùng nhau gửi đi những tác phẩm của mình cho nhiều tạp chí shojo manga khác nhau. Dù mangacủa họ vẫn chưa một lần được chọn đem xuất bản, nhưng những cuốn truyện đó đều được đánh giá rất cao. Tôi luôn cho rằng rồi mai này hai người họ sẽ trở thành những cây viết chuyên nghiệp, thế nhưng chuyện gì đang diễn ra thế này?... Tò mò, tôi quay qua nhìn Miho-chan, người đang ngồi ở một góc cách xa chỗ chúng tôi nhất Đôi mắt Miho-chan cụp xuống, nhưng rồi bạn ấy lại thoáng nhìn qua chỗ chúng tôi, như thể đang dõi theo Nobuko-chan vậy. Thế nhưng, khi bạn ấy để ý ánh mắt của tôi, bạn ấy lại cúi gằm ánh mắt thêm lần nữa. Có chuyện gì giữa bạn ấy và Nobuko-chan thế nhỉ? Với bản tính hay tọc mạch của mình, tôi ngẩng đầu lên tính hỏi thử Nobuko-chan chuyện này. Bỗng dưng, cánh cửa ở phía sau của lớp học bật mở toang như được ai đó đẩy, và rồi một khuôn mặt gợi rất nhiều kỷ niệm lướt qua tầm mắt. “Xin lỗi tớ đến muộn! Mọi người dạo này có khỏe không?” Là cô bạn thân nhất của tôi, Ai-chan. File:C1-3.jpg “Ai-chan, lâu rồi không gặp cậu!” Trước khi tôi kịp chạy ra, Nobuko-chan đã lao tới ôm chầm lấy Ai-chan. “Nobu-chan, mừng cậu vẫn mạnh khỏe!” Cố lùi lại để tránh cái ôm ghì của Nobu-chan, Ai-chan tiến lại chỗ tôi, “Doremi-chan, chúc mừng cậu đã vào được cao trung nhé!” “Cám ơn cậu! Yay!” Chúng tôi cùng mỉm cười và đập tay với nhau. “Tớ lo lắm đấy. Cậu không nhắn cho tớ tin nào nói rằng cậu sẽ đến hôm nay, mà tớ cũng không liên lạc được với cậu nữa.” “Xin lỗi xin lỗi. Tại có lắm chuyện với nhiều rắc rối quá. Nhưng hôm trước gọi điện tớ cũng nói với cậu là thế nào tớ cũng đến mà.” “Ừ thì thế nhưng mà…ồ thôi kệ.” Ngay lúc đó, chúng tôi nghe thấy tiếng Seki-sensei hừm giọng. Thấy hơi lo lắng, Ai-chan ngó qua chỗ của Seki-sensei, “Á, Seki-sensei. Xin lỗi em đến muộn ạ.” Nở nụ cười nhăn nhở, Seki-sensei đáp, “Đấy không phải là vấn đề. Senoo, em ra trường ở lớp nào ấy nhỉ?” “Khối 6 lớp 2…” Ngay khoảnh khắc ấy, Tamaki bèn đứng lên và nói “Senoo-san, đây là khối 6 lớp 1 mà!” “Á –!” Ai-chan kêu lên, miệng cậu ấy mở to đến mức tôi tự hỏi không biết hàm cậu ấy có sắp rơi ra đến nơi không. Trong giây lát, tiếng cười vang vọng khắp cả lớp học Thế nhưng, cô ấy vẫn là Ai-chan của chúng tôi, một cô bạn người Osaka. “Cậu không gọi ư? Cậu không gọi à? Xin lỗi vì tớ lại đường đột lần nữa nhé! ” Cô nàng nhanh chóng tiếp lời bằng một trò đùa cũ trong bộ Crazy Cats. Thế nhưng, chỉ có Seki-sensei là hiểu được. Còn chúng tôi chỉ đăm đăm ngây ra nhìn cậu ấy “Aha, ahahaha. Sao thế, các cậu không biết trò đùa đã thành thương hiệu của Crazy Cats à?” “Senoo, cái đó lỗi thời quá rồi.” Nghe Seki-sensei nhắc, Ai-chan cười toe lộ vẻ ngượng ngùng. “Bái bai!” Sau khi nói thế, bạn ấy chạy ra khỏi phòng lớp học File:C1-4.jpg Chỉ vài giây sau, phòng học bên cạnh đã xuất hiện những tiếng cười đùa xôn xao náo nhiệt. Chắc là Ai-chan đang kể lại chuyện cô ấy bước vào nhầm lớp. Ai-chan quả là quá tuyệt vời. Bạn ấy có khả năng đặc biệt là làm tâm tình của cả một đám đông thay đổi chỉ trong phút chốc mà. Sau này tôi được nghe Hazuki-chan kể lại rằng buổi họp mặt của lớp 2 vốn xoay quanh một câu chuyện đượm sắc buồn là sự vắng mặt của Onpu-chan, thế nên diễn ra không được vui cho lắm, nhưng nhờ có Ai-chan mà bầu không khí ảm đạm bên đó có nhẹ đi đôi phần Tôi sẽ nói thêm về Ai-chan sau. Buổi họp mặt của lớp tôi cũng thú vị mà. Đầu tiên, Seki-sensei trò chuyện với từng người một trong bọn tôi, hỏi chúng tôi về những kỷ niệm trong mấy năm sơ trung vừa qua và tình hình của chúng tôi hiện tại “Vậy, bắt đầu từ ai trước đây?” “Cứ theo số trên danh sách học sinh đi cô” Rinno Masato-kun, đội viên của lớp chúng tôi, trả lời ngay lập tức. “Hừm, số 1 trong bảng tên là …?” Seki-sensei vừa hỏi vừa nhìn như thể đang điều tra cả nhóm chúng tôi. “Là Asuka-san” Itou Kouji-kun, người mang số hai, đáp “À, tớ vẫn thường xuyên liên lạc bằng email với Momo-chan suốt mấy năm rồi đấy. Công ty của bố cậu ấy đang có một dự án bên Trung Quốc, thế nên cậu ấy sẽ về Nhật trong mùa thu tới.” Khi nghe tôi nói vậy, đám con trai ồ cả lên. Dù Momo-chan có thể là một người ngây thơ chăng nữa, cô ấy vẫn là một cô nàng cực kỳ chân thành, vì thế nên cô ấy rất nổi tiếng trong đám con trai. Như thế, bắt đầu từ số 2 Itou-kun, chúng tôi bắt đầu nói về cuộc sống hiện tại của mình Lần lượt, chúng tôi kể cho Seki-sensei về những kỷ niệm thời sơ trung mà cô ấy chưa có dịp được biết, rồi nói với cô về ngôi trường cao trung chúng tôi sắp đến học, và cả những chuyện chúng tôi gần đây thấy ấn tượng nữa. Trong mọi câu chuyện, chuyện của Kotake là câu chuyện được mọi người ưa thích và chú ý nhất. Trong thời gian học tiểu học, hắn ta là một tên hề thậm chí còn lùn hơn cả tôi, ấy thế mà sau khi vào sơ trung, hắn ta lớn phổng hẳn lên, và giờ đã cao tới 180cm. Thêm nữa, hắn còn là đội trưởng và tiền đạo chủ lực trong đội bóng của trường sơ trung, rất nổi tiếng và thường xuyên được nhắc tới trong hội con gái cùng khối… Mà hơn hết thảy mọi chuyện, hắn ta đã từ chối tôi! Tôi sẽ kể về vụ này sau, nhưng hôm nay từ lúc tôi bước vào lớp học, hắn còn chẳng thèm ngó tôi lấy một lần. Cái tên Kotake kia…! Xin lỗi, tôi hơi bị cuốn theo dòng cảm xúc cá nhân một chút. Không giống như tôi, Seki-sensei cười rất tươi khi được nghe kể những câu chuyện về sự trưởng thành của các học trò mình. Thế nhưng, có một chuyện đã khiến khuôn mặt vui vẻ của sensei trở nên hơi u sầu một chút. Miho-chan, cô bạn mà tôi cũng đang tò mò nãy giờ, chỉ nói rằng mình được nhận vào một trường tư có riêng một khoa nghiên cứu về manga. Ngoài chuyện đó ra – “Thời sơ trung chẳng có gì gọi là vui cả.” Cô ấy nói thế, trước khi đột ngột ngắt cụt câu chuyện của mình. Thế nhưng cô ấy và Nobuko-chan đã cùng vẽ manga suốt thời cấp 2 mà… À, nhân tiện đang nói đây, Nobuko-chan cũng sẽ vào học trường Cao trung Misora giống như tôi nữa. Sao bạn ấy lại không vào học chung với Miho-chan nhỉ? Thế nào sau đây tôi cũng phải hỏi lại bạn ấy mới được. “Doremi-chan, buổi họp mặt của Lớp 1 thế nào?” Ai-chan hỏi khi chúng tôi bước vào phòng hát karaoke to nhất, nơi lớp 1 và 2 đang có một bữa liên hoan sau họp mặt cùng với nhau. “Cũng được, tớ nghĩ là thế.” Tôi đáp lại một cách qua loa. “Harukaze-san cậu nói thế là sao! Kể cho nhau nghe những câu chuyện từ ngày tốt nghiệp lớp tiểu học chẳng phải là rất vui đấy sao!” Shimakura Kaori-chan, đang ở gần đó và chụp ảnh mọi người, vừa cãi lại vừa đẩy cặp kính lên. “Là lúc Doremi-chan bị khóa lại trong MAHO-do, có phải không?” Hazuki-chan thêm vào, hai tròng kính của cậu ấy lấp lánh trong ánh sáng. “Đúng rồi, hôm đó vui thật đấy! Tớ sẽ không bao giờ quên buổi lễ tốt nghiệp có một không hai đó đâu,” Ai-chan thêm vào. “Kaori-chan, đừng nhắc lại mấy chuyện tào lao vậy chứ~! Vì vụ đó mà mọi người cứ trêu tớ nãy giờ thôi” Nửa sau buổi gặp mặt của lớp 1 đúng là cực kỳ vui nhộn, với đủ các câu chuyện về buổi lễ tốt nghiệp của chúng tôi, thế nhưng đó quả là một chuyện đáng xấu hổ với tôi. Ngay lúc đó, chúng tôi nghe thấy tiếng hát của Seki-sensei và Nishizawa-sensei, nguyên giáo viên chủ nhiệm của lớp 2 Nishizawa-sensei lập gia đình sớm hơn Seki-sensei một năm, và bây giờ cô ấy đang trong thời gian nghỉ đẻ. Hôm nay cô đến và bế theo em bé con cô quấn trong một chiếc khăn. Hai người họ đang cùng nhau cất lời ca bài hát đôi “Oyome Samba”. Lúc đầu, Nishizawa-sensei phải nài nỉ mãi thì Seki-sensei mới hát, nhưng rồi cô ấy dần dần trôi theo giai điệu kia, và sau rốt thì hai người họ đã cùng nhả múa và ca hát với nhau, kết quả là nhận được cả tràng pháo tay tán thưởng. Rồi Nishizawa-sensei cầm mic lên và tổ chức hẳn một show chỉ có mình cô, cho đến khi tiếng khóc của em bé buộc cô phải miễn cưỡng bỏ mic ra. Sau đó, lần lượt tới chúng tôi lên hát. Bộ ba SOS - Sagawa Yuuji-kun, Oota Yutaka-kun và Satou Jun-kun, cùng với Cặp đôi Toyoken - Toyokazu-kun và Ogura Kenji-kun – còn bày ra cả một cuộc thi kể chuyện cười nữa. Không khí xung quanh lúc này đúng là vui hết sức, thế nhưng Hazuki-chan, Ai-chan và tôi lại đang tụ lại một góc phòng, cùng buôn dưa lê bán dưa chuột với nhau. Ai-chan mở lời trước. “Doremi-chan, chuyện giữa cậu và Kotake dạo này thế nào rồi?” Lúc đầu tôi cũng chần chừ không muốn đáp, thế nhưng vì biết rằng Ai-chan sẽ tra hỏi tôi đến cùng vì lo lắng, tôi đành khó nhọc cất lời. “Cũng không có gì đâu. Từ hôm đó đến nay chẳng có tin gì cả…” “Thế à…Dù sao thì, sao chỉ viết một lá thư tình cho cậu ta thôi mà cậu mất nhiều thời gian thế?” “Ừm, thực ra đấy là lỗi của tớ….” Hazuki-chan nói với một giọng hối hận. “Không phải là lỗi của Hazuki-chan đâu.” Tôi đáp ngay lập tức ----o0o---- Chuyện là như thế này. Trong mùa thu năm lớp 8, tình cảm giữa Hazuki-chan và Yada-Masaru-kun đang tiến triển rất tốt, và tôi bắt đầu phàn nàn với bạn ấy. “Cậu thật là may mắn…Tại sao tớ không thể tìm được một người bạn trai tuyệt vời chứ? Có phải vì tớ không đủ nữ tính không?” “Không phải thế đâu. Có một chàng trai luôn nhìn thấy được những điểm tốt của Doremi-chan và tỡ nghĩ là cậu ấy cũng thích Doremi-chan đấy” “Thật ư?! Đâu, ai, ai cơ?!” “Cậu thật sự không biết à?” “Làm sao tớ biết được.” “Cậu đúng thật là đãng trí quá đi…” Mất hết kiên nhẫn, Hazuki-chan bắt đầu kể về thời gian tôi tẩy chay vụ lễ tốt nghiệp và tự nhốt mình trong MAHO-do. “Ai cũng cố gắng lôi kéo Doremi-chan ra ngoài hết. Kotake-kun cũng ở đó, làm mọi cách để cậu bước ra còn gì. Cậu còn nhớ không?” “Cậu nói đúng. Kotake…Cậu ấy nói với tớ rằng mọi người trong lớp đều yêu quý tớ cả.” “Phần quan trọng hơn nằm ở trước đấy kìa. Lúc đầu, Kotake-kun bắt đầu câu đấy bằng “Tớ”, nhưng rồi cậu ấy xấu hổ quá nên đã chuyển thành “Mọi người ở đây đều yêu cậu” “V-vậy là, Kotake thích tớ à?” “Ừ, luôn luôn là thế. Ai trong lớp chẳng biết chuyện đó” “Thật không?...Nói chuyện này mới nhớ, cũng có vài lần mà thái độ của Kotake làm tớ chú ý đấy.” “Là trong chuyến đi dã ngoại của trường, có phải không?” Hazuki-chan hỏi ngay không do dự. “Ơ-ừ…Khi tớ trượt chân và ngã vì vỏ chuối cậu ấy ném đi lúc ở trên con dốc lên Đền Kiyomizu ấy.” “Có một truyền thuyết nói rằng nếu cậu trượt chân trên con dốc đó cậu sẽ chết sau 3 năm đấy.” “Ừ ừ. Hồi đó tớ sợ lắm, thế là Kotake cũng cố tình ngã theo luôn.” “Cậu ấy muốn động viên Doremi-chan lúc đó đang sợ hãi đó mà.” “Tớ hiểu rồi…Ồ, tớ thực sự thấy thất vọng vì sự vụng về của mình hôm đó, rồi khi tớ đến nói chuyện với Seki-sensei, cái tên Kotake đó cũng len lén theo sau tớ luôn, dù cho chúng tớ ở hai nhóm hoàn toàn khác nhau nữa.” “Còn nữa, khi chúng ta đi cắm trại, chẳng phải Kotake-kun chính là người đã nai lưng ra cõng Doremi-chan khi cậu bị trẹo mắt cá chân đó sao.” “Có cả chuyện đó nữa thật…Vậy là Kotake đúng là có thích tớ rồi…” Từ lúc đó, tôi bắt đầu có thói quen ghi chép về Kotake, và mắt tôi cứ tự nhiên mà dính lấy từng bước đi của cậu ấy. Kotake, một gã luôn đóng vai tên hề trong trường tiểu học, lúc nào cũng chọc tôi lên bờ xuống ruộng, bắt đầu mang tới cảm giác như một người hoàn toàn khác. Trước khi tôi kịp nhận ra, cậu ta đã cao hơn hẳn tôi và còn dành nhiều thời gian cho môn bóng đá nữa, cậu ấy đúng là đã trở thành một chàng trai ngầu hơn trước nhiều. Thêm nữa, khi tôi bắt đầu để ý chung quanh cậu ta, tôi nhận ra là những cô gái cùng khối cũng đang dõi theo cậu với đôi mắt đầy ngưỡng mộ. Tôi bắt đầu cảm thấy không thoải mái chút nào, thế là tôi liền dành cả buổi tối ngày hôm đó để viết một bức thư nhằm xin lỗi cậu ấy về con người luôn thiếu quan tâm của mình, và cũng nhân tiện hỏi xem liệu cậu ấy có thể trở thành bạn trai tôi không. Ngày hôm sau, tôi gọi Kotake ra ngoài bờ biển và đưa bức thư cho cậu. Từ hôm đó, tôi đã đợi rồi đợi mãi, nhưng không có bất kỳ hồi âm nào. Ngay sau đó, Kotake trở thành đội trưởng đội bóng đá và trở nên cực kỳ bận rộn. Vào lớp 9, cậu ấy chuyển lớp và chúng tôi đã trở nên lạnh nhạt từ đó đến giờ. ~~~~~ Sau khi nghe chuyện của tôi, Ai-chan bình phẩm “Vậy ra đó là chuyện đã diễn ra…thế có hơi kỳ quá không, hơn một năm rưỡi rồi mà chẳng trả lời gì cậu cả?” Cô ấy nhìn tôi với vẻ thông cảm. Tôi thở dài, giống như thể một nữ nhân vật chính trong một bộ bi kịch dài, và đáp: “Tớ bị từ chối toàn tập rồi.” Thế nhưng, Hazuki-chan, người đang dõi mắt về phía Kotake đang hát vang bài “Tsubasa wo kudasai”, bài hát cổ động cho đội bóng đá, lại thì thầm bên tai tôi: “Tớ không nghĩ thế đâu…” “Sao lại không chứ! Là một năm rưỡi đấy, cậu hiểu không?” Ai-chan lập tức hỏi lại ngay “Doremi-chan có thể cứ nghĩ rằng bạn ấy bị từ chối toàn tập mất rồi, thế nhưng tớ thì cho rằng Kotake-kun chỉ là hơi nhút nhát trong chuyện tình yêu, cũng giống như Doremi-chan vậy. Có thể là do cậu ấy quá sốc chăng?” “Hử?...À, đấy cũng là một khả năng đấy,” Ai-chan bối rối đáp. “Có lẽ cậu ấy đã luôn nghĩ đến một câu trả lời cho cậu trong suốt thời gian vừa rồi, thế nhưng cuối cùng lại mất nhiều thời gian hơn bình thường chăng… ?” Hazuki giải thích thêm. “Nếu thế, để tớ đi hỏi cậu ta cho ra nhẽ!” Ai-chan dợm bước định đi ra chỗ Kotake, thế nhưng tôi liền hốt hoảng nắm lấy tay bạn ấy “Đ-đợi chút đã nào! Chuyện của tớ nói thế là đủ rồi, còn cậu thì sao, Ai-chan?” “Tớ làm sao?” “Chuyện với Arima-kun ấy” “Hở, Anrimaa á?! Tớ đá hắn rồi.” “Cậu đá cậu ấy” Hazuki-chan và tôi đồng loạt la lên. “Có chuyện gì thế?” “Khi chúng tớ vào lớp 7, tớ với hắn vẫn còn thân mật với nhau lắm, một cặp đôi vui vẻ và tuyệt vời hay đại loại là vậy. Nhưng mà Anrimaa, tên đó lẽ ra phải đóng vai một gã ngốc, thì đằng này cứ lôi tớ ra làm trò thôi.” Ai-chan co tay lại thành nắm đấm, biểu lộ sự tức giận đang dâng lên trong lòng. ~~~~~ “Hắn ta cứ tung hàng đống tin vịt rằng “chúng tớ sẽ thành vợ chồng trong tương lai!” Tớ nghe thấy thế tất nhiên là điên lên và đá hắn bay thôi!” “Ch-ch-chỉ vì mỗi lý do đó thôi sao?...” Hazuki-chan run run nói với vẻ choáng váng tột độ trên khuôn mặt. “Vậy thì, hiện giờ Ai-chan có được ai đón đưa không thế?” Tôi hỏi “Giờ tớ đang dị ứng nặng với vụ này, thế nên chuyện yêu đương sẽ để sau.” “Ai-chan vẫy vẫy tay như bắt chước một động tác chạy. Đúng như thế, Ai-chan đã tham gia vào đội tuyển điền kinh khi ở trường sơ trung, rồi cậu ấy tham gia vào cuộc thi ở Vùng Osaka, và giành chiến thắng trong cuộc thi 100m. Cậu ấy cũng giành vị trí thứ ba trong Đại hội Điền kinh toàn quốc nữa. Ai-chan lúc nào cũng rất cừ trong các môn thể thao, nhưng có vẻ như cuối cùng cậu ấy cũng đã tìm được ra môn thể thao ưa thích của mình. “Vậy là cậu vẫn sẽ tiếp tục tập điền kinh kể cả khi vào cấp 3 sao!?” “Dĩ nhiên! Tớ cũng vừa mới nộp đơn xin học cho giáo viên phụ trách trường Cao trung Misora đấy!” “Ơ…? C-Cậu vừa nói gì thế?!” “Tớ nói là tớ đã nộp đơn rồi.” “Đoạn sau kìa!” Suốt đoạn trò chuyện vừa nãy, Hazuki-chan cứ tủm tỉm cười “Ai-chan, cậu chưa cho Doremi-chan à?” “Ừ đúng rồi! Doremi-chan tớ chuẩn bị về lại thành phố Misora rồi này!” “Hởởởởởởởởởởởở?!” Tiếng kêu rõ to của tôi làm tất cả mọi người trong phòng hát karaoke quay lại nhìn Tamaki, người đang hát thì bị tôi ngắt lời, nhìn chằm chằm tôi rồi nói, “Đừng để chất giọng oanh vàng của tớ thành ra lãng phí chứ!” “X-xin lỗi, xin lỗi!” Tôi cúi đầu xin lỗi Tamaki, nắm lấy Ai-chan và Hazuki-chan, rồi kéo họ từ phòng karaoke ra đứng ở hành lang. “Ai-chan, cậu về thành phố Misora thật à!?” “Ừ!” “Tuyệt quá đi!” Tôi ôm chầm lấy Ai-chan “Mà cậu còn vào học ở trường cao trung Misora cùng với Doremi-chan nữa, tớ hơi bị ghen tỵ đấy nhé.” Hazuki-chan nói thêm với giọng đúng vẻ ghen tỵ. “Nhưng mà, có chuyện gì thế? Cậu chẳng chịu nói gì trong mấy cuộc điện thoại trước đấy với tớ cả” Tôi hỏi ngay khi cả ba vừa ngồi xuống xô-pha. “Tại gia đình tớ quyết định chuyện này nhanh lắm” Rồi Ai-chan kể lại toàn bộ câu chuyện cho chúng tôi. Trùng hợp làm sao, viện dưỡng lão mà mẹ Ai-chan đang làm có ý định mở một chi nhánh ở ngay một thị trấn gần với thành phố Misora ngay giữa tháng này. Mẹ của Ai-chan đã được chuyển công tác đến nơi làm mới. Tất nhiên, ba của Ai-chan, người từng làm cho một công ty taxi với chủ là ba của Tamaki, đã quyết định sẽ quay lại việc làm cũ của mình. Cả gia đình họ sẽ trở về thành phố Misora này. Nhờ chuyện đó mà tôi lại có thể tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ với Ai-chan cô bạn thân nhất của tôi rồi. Làm sao có thể sung sướng hơn cơ chứ. Khi thấy tôi mỉm cười, Ai-chan liền quay sang hỏi Hazuki-chan về chuyện giữa cậu ấy và Yada-kun “Ừ…” Hazuki-chan thở dài thườn thượt “Hai cậu vẫn còn thân thiết với nhau đấy chứ?” “Quá quá thân thiết luôn. Hoàn toàn thân thiết ấy chứ” Vốn đã điên đầu vì biết được mối quan hệ giữa hai người bọn họ, tôi hấp tấp trả lời. “Chúng tớ vẫn ổn, nhưng cũng có vài vấn đề, với cả mấy chuyện bực mình mà Doremi-chan không biết đâu.” Hazuki-chan đáp, vẻ nhăn nhó hiện trên khuôn mặt Trường của Hazuki, Học viện Nữ sinh Karen, luôn tỏ ra cực kỳ nghiêm ngặt đối với những mối quan hệ giữa học sinh nam và học sinh nữ, vì thế mà lúc nào cũng cấm họ không được ra ngoài một mình. Và dù cho Yada-kun vẫn thường hay đến thăm nhà của Hazuki-chan, và Hazuki-chan thỉnh thoảng cũng sang nhà cậu ấy chơi nữa, lúc nào thì mẹ cậu ấy hay người giúp việc của gia đình cũng kè kè bám theo. “Hazuki-chan vẫn như mọi khi nhỉ, lúc nào cũng bị bảo vệ quá nghiêm ngặt luôn,” Ai-chan nhận xét. “Nhưng hai cậu vẫn có tình cảm cực kỳ tốt đẹp với nhau mà, lại còn chuyện gì nữa sao?” Tôi hỏi “Đấy đâu phải là hết được. Tớ muốn chúng tớ đôi lúc phải có một buổi hẹn hò riêng tư kìa.” Hazuki-chan cao giọng nói. Ai-chan ngay tức thì nở nụ cười châm chọc, “Cậu muốn làm gì trong một buổi hẹn hò riêng tư thế? Đừng nói với tớ là cậu muốn làm cái này? Hay cái kia?” “C-cái này?...Hay cái kia?!” Mặt Hazuki-chan đỏ lựng như thể sắp bốc hơi. “Sao mặt cậu đỏ rần hết thế hả! Cậu không thích đi xem phim hay đến công viên giải trí cùng cậu ấy sao?” Tôi nói, giả vờ như không biết và cố tình hùa theo. Ai-chan cũng thêm vào, “Ý tớ là thế đấy. Hazuki-chan cậu có ý gì khác à? ” “Ơ, không. Ừm, tớ…” Nhìn vẻ mặt Hazuki-chan trở nên bối rối như thế, Ai-chan và tôi bỗng phá cười, đứng lại cạnh nhau. “Doremi-chan, Ai-chan, dừng lại đi!” Hazuki-chan, dù đang giận, cũng cùng cười với chúng tôi. “Cứ như là chúng mình trở về thời tiểu học ấy nhỉ” Tôi nói, và hai bạn của tôi đều gật đầu, nở nụ cười, Cuối cùng, sau buổi tiệc, chúng tôi chụp cùng nhau một bức ảnh và hứa hẹn với nhau rằng buổi họp mặt tiếp theo sẽ là 5 năm nữa, khi chúng tôi 20 tuổi. Rồi tất cả chúng tôi ai về nhà nấy. Hazuki-chan, Ai-chan và tôi, vẫn còn nhiều chuyện chưa nói hết, quyết định sẽ cùng sang nhà của tôi. Bước đi trên đoạn đường dọc triền sông, chúng tôi tiếp tục cuộc nói chuyện của mình. Mặt trời lúc hoàng hôn ngả bóng xuống dòng sông, nhuộm sắc đỏ lên khuôn mặt của chúng tôi. Từ lúc chúng tôi rời khỏi phòng karaoke đến bây giờ, chuyện chúng tôi đang bàn bạc là về Segawa Onpu-chan, người mà không ai trong chúng tôi có thể liên lạc được. Ai-chan, cũng như Hazuki-chan và tôi, vẫn còn thường xuyên nói chuyện và nhắn tin cho Onpu-chan qua điện thoại cho đến nửa năm trước đây, nhưng khi năm mới đến, cô ấy đã cắt đứt mọi liên lạc. “Tớ nghĩ là nếu tớ gặp các cậu thì tớ sẽ biết có chuyện gì xảy ra…” “Chúng tớ cũng nghĩ thế đấy,” “Nếu chúng ta cố thể dùng ma thuật, chúng ta sẽ tìm ra lý do ngay thôi” Hazuki-chan nói trong tiếng thở dài. “Nhưng mà chúng ta đã ngừng việc trở thành phù thủy rồi, chuyện đó không giúp ích được gì đâu.” Tôi nói với bạn ấy bằng một giọng đầy nghiêm túc, khiến cho Hazuki-chan hốt hoảng và vẫy tay “Chỉ là đùa thôi mà. Đùa thôi. ” “Ừ, ít nhất thì một nửa những gì cậu vừa nói cũng có vẻ nghiêm túc đấy.” Ai-chan nói “Hở?” Hazuki-chan nhìn Ai-chan đầy sửng sốt. “Haha. Thực ra là tớ cũng có nghĩ đến chuyện giống như thế đấy,” Ai-chan thừa nhận. “Hả, cả Ai-chan nữa sao?” Tôi hỏi “ “Cả Ai-chan nữa”? Vậy là Doremi-chan cũng nghĩ thế à?” Hazuki-chan hỏi, đẩy gọng kính lên mũi “Pinpon pinpon” Tôi cũng có cùng quan điểm. Ma thuật cũng có thể có ích. Lúc đó chúng tôi đang bước qua cây cầu và leo lên một con đường dốc dài thoai thoải. Bỗng nhiên, tôi thấy một cơn gió lạnh ập tới, và ba hạt bồ công anh bỗng lướt ngang tầm mắt chúng tôi. Tôi không biết lý do vì sao, nhưng tôi chợt cảm thấy như có một điềm báo mơ hồ gì đó “Hoa bồ công anh?” Tôi khẽ thì thầm, đôi mắt bám theo ba hạt giống bay bay kia. Những hạt giống ấy chầm chậm trôi xuống phía bên kia con dốc. “Ớ?! Không thể nào?!” Tôi hét lên trong vô thức. “Doremi-chan, chuyện gì thế?” Tôi nghe Hazuki-chan gọi từ phía sau “Hai cậu, nhìn kìa!” “Ơ, đó là” Theo hướng tay tôi chỉ, hai người bạn của tôi nhìn ra, và, kìa đúng là nó rồi. Chính là MAHO-do chẳng khác gì so với trước, là nơi bảy năm trước đây tôi đã gặp Majorika File:C1-5.jpg “Ááááá – !! Không thể nào – !!” Lần này người hét lên là Ai-chan. Đúng thế, đây chính xác là cái nơi mà MAHO-do từng được dựng lên, nhưng nó đã bị phá tan tành từ ngày mà Majorika và những người khác nữa trở về thế giới phù thủy. Lẽ ra chỗ đó giờ phải trống trơn mới phải. “Chúng ta đang mơ sao?” Vừa nói, Ai-chan vừa tự cấu má mình. “Ao! Không phải mơ rồi!” “Có chuyện gì đây?!” “Đứng nói mãi thì có ích gì! Thử lại gần xem sao!” Chúng tôi ngưng bặt trong giây lát, rồi chạy ào qua cây cầu gần đó, xuống con dốc và đến trước cửa MAHO-do. Tấm biển của cửa hàng có đề “Maho-do của Makihatayama Rika” “Cái biển này, cả tòa nhà này nữa, đều là từ bảy năm trước rồi mà phải không?” Tôi hỏi, và cả Hazuki-chan lẫn Ai-chan đều nín lặng gật đầu. Rồi sau đó, Cánh cửa dẫn vào MAHO-do mở ra một cách ồn ào, và một hình bóng mang theo đầy kỷ niệm bước ra. File:C1-6.jpg Không phải ai khác, đó chính là Majorika
Alternative Linked Data Views: ODE     Raw Data in: CXML | CSV | RDF ( N-Triples N3/Turtle JSON XML ) | OData ( Atom JSON ) | Microdata ( JSON HTML) | JSON-LD    About   
This material is Open Knowledge   W3C Semantic Web Technology [RDF Data] Valid XHTML + RDFa
OpenLink Virtuoso version 07.20.3217, on Linux (x86_64-pc-linux-gnu), Standard Edition
Data on this page belongs to its respective rights holders.
Virtuoso Faceted Browser Copyright © 2009-2012 OpenLink Software