About: Kono Subarashii Sekai Ni Shukufuku o! Tập 6 Chương 2   Sponge Permalink

An Entity of Type : owl:Thing, within Data Space : 134.155.108.49:8890 associated with source dataset(s)

Cảnh vật xung quanh đều bị nhấn chìm bởi bóng tối, và giờ người ta đã đi ngủ. Nhưng thậm chí ngay cả vào lúc như thế này. “Chào mừng trở lại, Công chúa Iris!” x3 Rất nhiều cô hầu gái đang chào mừng chúng tôi như thể là họ đã chờ sẵn Iris trở về. Đây là đại sảnh của lâu đài, nằm giữa trung tâm thủ đô. Bằng cách vận hành bộ não chậm chạp, tôi cố gắng suy nghĩ ‘thế quái nào mọi chuyện lại thành ra thế này’, và bị thúc giục theo sau Công chúa. Công chúa và người phụ nữ bận đồ trắng dẫn tôi đến một căn phòng sang trọng nằm ở tầng thượng lâu đài. Làm gì bây giờ đây, tôi thực sự muốn quay trở về. ……Ehh.

AttributesValues
rdfs:label
  • Kono Subarashii Sekai Ni Shukufuku o! Tập 6 Chương 2
rdfs:comment
  • Cảnh vật xung quanh đều bị nhấn chìm bởi bóng tối, và giờ người ta đã đi ngủ. Nhưng thậm chí ngay cả vào lúc như thế này. “Chào mừng trở lại, Công chúa Iris!” x3 Rất nhiều cô hầu gái đang chào mừng chúng tôi như thể là họ đã chờ sẵn Iris trở về. Đây là đại sảnh của lâu đài, nằm giữa trung tâm thủ đô. Bằng cách vận hành bộ não chậm chạp, tôi cố gắng suy nghĩ ‘thế quái nào mọi chuyện lại thành ra thế này’, và bị thúc giục theo sau Công chúa. Công chúa và người phụ nữ bận đồ trắng dẫn tôi đến một căn phòng sang trọng nằm ở tầng thượng lâu đài. Làm gì bây giờ đây, tôi thực sự muốn quay trở về. ……Ehh.
dcterms:subject
dbkwik:sonako/prop...iPageUsesTemplate
abstract
  • Cảnh vật xung quanh đều bị nhấn chìm bởi bóng tối, và giờ người ta đã đi ngủ. Nhưng thậm chí ngay cả vào lúc như thế này. “Chào mừng trở lại, Công chúa Iris!” x3 Rất nhiều cô hầu gái đang chào mừng chúng tôi như thể là họ đã chờ sẵn Iris trở về. Đây là đại sảnh của lâu đài, nằm giữa trung tâm thủ đô. Bằng cách vận hành bộ não chậm chạp, tôi cố gắng suy nghĩ ‘thế quái nào mọi chuyện lại thành ra thế này’, và bị thúc giục theo sau Công chúa. Công chúa và người phụ nữ bận đồ trắng dẫn tôi đến một căn phòng sang trọng nằm ở tầng thượng lâu đài. Người phụ nữ bận đồ trắng nói rằng cô ta phải báo cáo lại mọi chuyện rồi rời đi, trong phòng chỉ còn mình tôi, công chúa, và vị pháp sư. Những người chúng tôi gặp trên đường chẳng hề thắc mắc gì cả, thấy chúng tôi đi qua họ chỉ đơn giản cúi chào. Có lẽ hơi lạ lùng khi chính tôi là người hỏi điều này, nhưng để một gã đáng ngờ như tôi đi lang thang trong lâu đài hoàng gia thực sự có ổn không? Làm gì bây giờ đây, tôi thực sự muốn quay trở về. Chỉ vừa nãy, tôi đã rất phấn khích khi ảo tưởng về những việc mình sẽ làm nếu được Công chúa bổ nhiệm làm hiệp sĩ của cô ấy. Vụ bắt cóc đột ngột này đã khiến tôi hoàn toàn choáng váng, và Công chúa thì thầm điều gì đó vào tai Onee-san pháp sư trước mặt tôi. Vị pháp sư gật đầu và mỉm cười nói với tôi: “Satou Kazuma-sama, chào mừng đến với lâu đài. Anh là khách của bọn em, thế nên không cần phải gượng ép quá. Cứ xem nơi này như là nhà của mình và nghỉ ngơi thoải mái. Từ bây giờ đây sẽ là phòng của anh… Vậy thì, hãy tiếp tục kể em nghe câu chuyện về những chuyến phiêu lưu nào! Công chúa nói.” “Xin thứ lỗi, tôi có thể trò chuyện riêng với chị được không, Onee-san? Onee-san pháp sư, mời đi lối này.” Nghe cô ấy nói xong, tôi đi đến góc phòng và ra hiệu cho vị pháp sư đi theo. “Có chuyện gì sao? … Ahh, cứ gọi tôi là Rain. Không cần phải dùng kính ngữ đâu. Mặc dù là một quý tộc, nhưng tôi đến từ một gia tộc nhỏ hoàn toàn không bì kịp với nhà Dustiness. Nên với tư cách là một người bạn của Quý cô Dustiness, địa vị của anh có lẽ còn cao hơn cả tôi… “ Pháp sư Onee-san đã nói thế. “Hiểu rồi. Vậy thì, Rain-san, tôi có vài câu hỏi.” “Tôi đã nói rằng anh không cần dùng kính ngữ cơ mà… Anh có thể gọi thẳng tên tôi… Vậy anh muốn hỏi gì nào?” Chẳng hiểu sao trông Rain có vẻ hơi tiếc nuối, nhưng tôi không ngu đến mức sẽ gọi thẳng tên một quý cô vừa gặp mặt và lớn tuổi hơn mình. Hơn nữa, vừa nãy tại nhà Darkness tôi mới bị người phụ nữ bận đồ trắng thuyết giáo một trận vì thói cư xử xấc xược. Tuy bà chị này có lẽ cho phép tôi làm điều đó, nhưng người luôn che chở cho tôi dù chuyện gì xảy ra – Darkness không có ở đây, nên tôi không dám làm mọi thứ theo ý mình. Tôi liếc về phía Công chúa đang trông khá buồn chán và thì thầm: “Erm, Rain-san … Mong cô có thể giải thích tình hình bây giờ hộ tôi … Công chúa đã nói rằng cô ấy đối xử với tôi như với một vị khách… Vậy vụ bắt cóc này là sao?” “Không phải vậy đâu. Chúng tôi thực sự hoan nghênh anh như một vị khách. Đây không phải là một vụ bắt cóc.” “Không, chắc chắn đây là một vụ bắt cóc.” Bỏ qua lời đáp lại của tôi, Rain nhẹ nhàng uốn cong cơ thể về phía trước và nhỏ giọng: “…Điện hạ Iris thường xuyên phải tự kiềm chế bản thân, và cư xử như một hoàng tộc gương mẫu, cô ấy luôn vâng lời và không gây rắc rối cho người khác. Đây là lần đầu tiên trong đời Công chúa Điện hạ làm một chuyện như thế này. Ở trong thành phố, Công chúa Iris không hề có người bạn nào cùng tuổi với địa vị ngang hàng cả. Dẫu sao thì đây là lần đầu tiên Công chúa làm theo ý muốn của mình, nên anh có thể chơi cùng cô ấy vài bữa được không?” ……Ehh. “Không không không, cho dù cô nói thế thì cũng… Nói thật nhé, tôi đã kể hết sạch về những chuyến phiêu lưu của mình rồi. Cô có thể nói điều này cho Công chúa Điện hạ và để tôi quay về được không? Chỉ cần nói rằng tôi căn bản là chẳng còn câu chuyện mạo hiểm nào vừa ý Công chúa nữa.” Nghe tôi nói vậy, Rain quay về chỗ Công chúa và giải thích về tình hình của tôi. Sau đó… “Em đã đưa anh đến đây để trả đũa việc Lalatina làm em bị đau một chút, nên thực chất đây chỉ là một trò chơi khăm thôi…” Nghe lời giải thích của Rain, khuôn mặt công chúa trở nên thất vọng. “… Hơn nữa, nhìn anh và Lalatina chơi cùng nhau em cảm thấy có đôi chút ghen tị … Xin lỗi về yêu cầu tùy hứng đó. Nhưng chỉ vài ngày thôi, anh có thể chơi cùng với em không? Công chúa đã nói thế”. … Chẳng phải cô ấy rất dễ thương sao? Điều đó có nghĩa là Công chúa muốn tôi chơi cùng cô ấy một thời gian sao? Nếu tôi từ chối và làm hỏng tâm trạng của Công chúa, danh tiếng của Darkness cũng bị giảm sút… “… Tôi hiểu rồi. Vậy thì, tôi sẽ kể cho cô nghe về Darkness… Lalatina. Rain-san, những người đồng đội sẽ lo lắng cho tôi mất, nên liệu cô có thể thông báo cho họ rằng tôi sẽ ở đây thêm vài bữa không?” Nghe thấy yêu cầu của tôi, Rain đáp “tôi hiểu” rồi rời khỏi căn phòng. Và đương nhiên, trong căn phòng sang trọng này chỉ còn lại mình tôi và Công chúa. À còn có hai nữ hiệp sĩ đứng canh ở bên ngoài, có lẽ họ là vệ sĩ của Công chúa. Nhưng việc để cô Công chúa nhỏ tuổi ở cùng phòng với một gã đàn ông vào ban đêm thực sự ổn sao? Họ thực sự yên tâm khi để một gã đáng nghi vừa mới gặp ở chung với Công chúa? Ừ thì, mọi chuyện đã diễn ra như thế này chỉ vì Công chúa đã muốn thế, nhưng nếu để Đức vua hoặc vài người tai to mặt lớn khác biết được, liệu có chọc giận đến bọn họ không—đủ loại ý nghĩ tiêu cực nhấn chìm suy nghĩ trong đầu tôi. Như thể nhìn thấu sự lo lắng của tôi, Công chúa nở nụ cười: “Cha em, tướng quân và cả Onii-sama đã mở một cuộc viễn chinh đến thành phố gần tiền tuyến, nơi diễn ra cuộc chiến với quân đội quỷ vương. Nếu không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra… mọi chuyện sẽ ổn thôi… Khi chỉ có hai chúng ta, hãy sử dụng ngữ điệu thông thường như với Lalatina nhé… Không, bọn anh gọi cô ấy là Darkness phải không? Erm, hãy nói chuyện với em bằng cách anh thường nói chuyện với Darkness ấy… Làm ơn hãy kể cho em nghe về mọi chuyện ở bên ngoài lâu đài.” Vừa nói vậy, cô bé vừa ngồi lên chiếc giường ở trong phòng.
Alternative Linked Data Views: ODE     Raw Data in: CXML | CSV | RDF ( N-Triples N3/Turtle JSON XML ) | OData ( Atom JSON ) | Microdata ( JSON HTML) | JSON-LD    About   
This material is Open Knowledge   W3C Semantic Web Technology [RDF Data] Valid XHTML + RDFa
OpenLink Virtuoso version 07.20.3217, on Linux (x86_64-pc-linux-gnu), Standard Edition
Data on this page belongs to its respective rights holders.
Virtuoso Faceted Browser Copyright © 2009-2012 OpenLink Software