abstract
| - Hiếm có người nào rút phải quẻ “Đại Hung”. Lấy được một cái gì hiếm là điềm may mắn. Như vậy, rút phải quẻ “Đại Hung” thực tế lại là một điềm may. Kết luận đó có thể được rút ra một cách hoàn hảo từ quan điểm của Modus Ponens và nó hợp với tình cảnh này. Chúng tôi trở vê phòng khách mà để lại đằng sau Ibara, người đang nhìn tôi bằng ánh mắt như thể xót thương cho một con chó bị bỏ rơi. Chitanda, mặt khác, lại mang bên mình một niềm vui mới. “Một cái quẻ ‘Đại Hung” thì như thế nào nhỉ? Mình hiếu kỳ quá!” Nhỏ nói đây sung sướng trong khi giật lấy quẻ bói của tôi mà xem lấy xem để. Ưu tiên hiếu kỳ hàng đầu của nhỏ đang được đặt trên từng dòng thơ hướng về từ “Đại Hung” tôi đã may mắn cầm trúng. Khó mà kiềm chế nổi một phản ứng trước sự ngây thơ vô số tội ấy. “Cậu hạnh phúc vì điểm xui của tớ đến thế à?’ Chitanda nghiêng đầu, như thể không hiểu một lời nào của tôi. “Chẳng phải cậu từng nói là không tin vào những thứ này sao?” Ờ, đúng là vậy. Nếu phải chọn giữa tin và không tin vào mê tín thì phải nói rằng tôi không tin, nhưng sẽ là nói dối nếu bảo rằng tôi chưa bao giờ tin vào những thứ nhất định, dĩ nhiên cũng là trong những hoàn cảnh nhất định. Mải suy nghĩ tôi không kịp đề phòng gương mặt Chitanda tiến sát về phía mình, từ chối cơ hội đáp trả nhỏ. “G-Gì thế?” “Tớ xin lỗi.” Nhỏ cúi đầu. “Khi đó chỉ là làm bộ thôi phải không? Cậu thực sự đang rất lo.” Tôi không thể nghĩ ra một từ nào để hoạch lại lời tuyên bố ấy. “Cứ đưa lại cho tớ.” Một hình hài lướt qua tầm nhìn khi tôi đưa tay lấy lại tờ quẻ. Juumonji, với gương mặt đầy căng thẳng, đang bước những bước rất nhanh xuống hành lang. Chitanda không phản kháng. “A, dĩ nhiên. Cám ơn vì đã cho tớ xem… Vậy, mình nên làm gì với nó đây?” “Chẳng làm gì cả.” Chịu thôi. Điều duy nhất có thể làm là vứt nó vào một xó ở đâu trong đền nhưng thế quả là không phải phép. Hay là treo nó lên cây sasaki? Juumonji lại đi qua lần nữa, có lẽ nhỏ sẽ bày cho chúng tôi cách giải quyết phù hợp. “…” Tôi đã nghĩ là đi luôn nhưng một lần nữa nhỏ quay lại. Không để việc nhỏ đi tới đi lui không được ai chú ý, Chitanda lên tiếng gọi: “Kaho-san.” Juumonij hẳn là có việc phải lo nhưng có vẻ không bận tới mức không thể nói chuyện. Nhỏ dừng chân khi nghe tiếng, bỏ cái biểu cảm căng thẳng lúc nãy mà thay bằng một cái gì đó như hối lỗi. “Xin lỗi nhé Eru. Tớ quên mang trà…” “Không sao đâu. Có chuyện gì à?” Khóe môi của Juumonji khẽ nhếch lên và tôi biết đó là cách cười của nhỏ. Trong trường hợp này thì có vẻ là một nụ cười gượng. “Ừm, đại loại thế. Một người làm bếp lỡ tay làm đổ một cái nồi. Tụi này đang phải làm lại toàn bộ súp bánh gạo và sake ngọt cho khách.” “Ôi trời.” Đôi mắt Chitanda nở to. “Rồi họ có bị làm sao không?” “Không ai bị gì cả. Một bước lùi để né rất ngoạn mục.” Với phản xạ như vậy thì sao cái nồi lại bị đổ nhỉ? So với ban ngày thì ban đêm ít người hơn nhưng số lượng vẫn là rất đáng kể. Sake ngọt thì chắc chắn cần rồi, hơn nữa tai nạn lại xảy ra khi tiệc mừng chuẩn bị bắt đầu nữa chứ. Chả trách nhỏ chạy tới chạy lui như vậy. Không chút ngần ngừ, Chitanda nói: “Tớ sẽ phụ.” Vừa định đứng lên nhỏ đã bị Juumonji ngăn lại. Có thứ trên đời Chitanda không nấu được sao? “Không, không cần đâu.” “Sao vậy? Tớ nghĩ mình có thể nấu được mà…” “Ai chẳng biết cậu nấu ăn thượng thừa, nhưng định mặc cái đó vào bếp à?” Chitanda nhìn lại mình. Đó là một bộ kimono đỏ từ đầu đến chân với những họa tiết bươm bướm và làn gió hết sức sang trọng. Đúng như nghi ngại của tôi một người đã mặc kimono thì không thể nấu nướng, và xem ra nhỏ đã hiểu. “Vậy tớ có thể làm gì không?” Juumoji suy nghĩ một thoáng rồi đưa ra quyết định. “Cậu có thể tới nhà kho lấy cặn sake dùm tớ không? Đi vào nhìn bên trái là thấy ngay.” “Bên trái, hiểu rồi!” Chitanda lập tức đứng dậy và xắn tay áo. Nhìn tôi nhỏ nói: “Xin lỗi nhưng cậu có thể giữ dùm mình cái túi dây không?” Dù tiết kiệm năng lượng cỡ nào thì tôi cũng không thể ngồi đó nhìn Chitanda xoay xở trong bộ kimono được. “Tớ cũng đi.” “Xin lỗi đã làm phiền nhưng cám ơn các cậu nhé.” Nói xong lời từ biệt Juumonji rời phòng khách như một cơn gió. Chitanda vẫn giữ cái túi dây của mình. Sau một chút nhận định tôi kết luận rằng với chút chuyện cỏn con như vậy thì chẳng cần phải mang áo khoác. Ở cửa ra, Chitanda hỏi trong khi tôi bận mang ủng. “Cậu ấy nói là ở nhà kho đúng chứ?” “Ừ.” Chẳng mong đợi gì hơn từ những thứ rẻ tiền, mấy cái ủng này khó mang thật. Có khóa cài nhưng vì cái lỗ quá nhỏ nên mọi khi tôi chỉ cố đút chân vào. Chân trái đã xong, tôi tiếp tục nói khi cố gắng đút nốt cái chân phải. “Ở đằng sau đền Inari, tớ tin là vậy… Rồi, đã mang xong.” Mở cửa và ngay lập tức bị một làn gió rét rụng ập vào mặt, tôi đột nhiên hối hận vì đã mở miệng xin giúp. Ước gì được mang theo một cái lò sưởi daruma nhỉ. Số lượng người đến viếng không có dấu hiệu giảm, kể cả những bóng hình đứng quanh đống lửa. Trên tay mỗi người vẫn còn những chiếc cốc giấy nên xem ra tình hình sake ngọt cũng không bi đát lắm. “Tớ nghĩ là cái nhà đó.” Tôi nói rồi chỉ vào gian nhà phụ. Có lẽ vì mang guốc mộc Chitanda không thể đi nhanh nên nãy giờ nhỏ chỉ theo sau. Càng tới gần gian nhà chúng tôi càng nhận ra nó đã xuống cấp tới chừng nào dù là trong ánh sáng lờ mờ. Tường và mái gỗ trông cực thiếu chắc chắn, đem lại cảm giác như chỉ cần một cú đá là sập hết như trong phim. Là những người điều hành đền Arekusu ki bo vê mặt tài chính hay việc xây lại một gian nhà phụ ở nơi biệt lập này là không cần thiết nhỉ? Dù gần đó là lá cờ “Đệ Nhất” treo ở cổng đền thần Inari nhưng cũng có một lá cờ “đền Arekusu” treo trên phần chái của nhà phụ, để lại một cảm giác càng tồi tàn hơn của toàn cảnh. Hơn nữa dường như cây cột quá ngắn nên tự nó không thể giương nổi lá cờ, kết quả là phần chóp đầu phải được buộc vào mái hiên bằng một đoạn dây nylon. Thực sự rất là xuống cấp. Nhưng lại có một chỗ đủ ánh kim để hút ánh nhìn của người khác. Đó là cánh cửa làm bằng nhôm và hẳn là đồ mới mua thay vào, vì ngoài nó ra thì những phần cũ kĩ còn lại vẫn còn đó. Hai bản lề được khóa bằng cái chặn gỗ. Một thanh gỗ lớn sẽ được xuyên qua hai tay nắm rồi được chốt bằng khóa móc. Tuy nhiên vào ngày đầu năm hẳn là nhiều người phải ra vào nơi đây nên cái khóa móc đã không được cài vào thanh gỗ. Thế này quả là bất cẩn, nhưng chắc cũng chả có tên trộm nào thèm đột nhập vào đây để hôi của. Gỡ thanh gỗ ra, chúng tôi mở cửa và vào bên trong. “Mong là có đèn…” Chẳng có công tắc nào ở đây cả. Cũng phải, một gian nhà nằm tách biệt như vậy thì khó mà nối đường điện tới được. “Cậu ấy bảo vừa vào nhìn bên trái là thấy đúng chứ?” Lời chỉ dẫn đơn giản hóa ra lại trở thành vấn đề, vì thứ duy nhất bên trái chúng tôi là bức tường. “Hay là lộn, phải là bên phải mới đúng?” “Không đâu, Kaho-san không bao giờ mắc một lỗi như vậy.” “Nhưng chắc chắn là chả có gì bên trái cả.” Tôi quay sang nhìn bên phải. Ở trong một gian nhà tồi tàn không chút ánh sáng thì nếu không phải tường cũng là màn đêm tuyệt đối. Tôi nói: “Ở đây cũng không có.” “Vậy nghĩa là…” “Chắc là nằm sâu bên trong.” Tôi bèn lấy tay với vào khoảng không phía tới mà bước tới. Sẽ khá nguy hiểm nếu không làm vậy, dù tôi cũng nên chờ cho mắt quen với bóng tối đã. Dần dà tôi cũng đi vào bên trong gian nhà, hy vọng sờ được vào cái gì giống như đồ đựng cặn sake nhưng chưa có tín hiệu tích cực nào phản hồi từ đầu ngón tay… “Cứ tưởng dễ ăn nhưng rốt cuộc…” “Ưm, Oreki-san này…” Chitanda, người đột nhiên xuất hiện ở phía sau gọi tên tôi. Một cơn gió mạnh rít qua cánh cửa khép hờ khiến nó đóng hoàn toàn, làm chút ánh sáng từ bên ngoài vụt tắt. “Sao vậy?” “Tớ không biết nói làm sao, nhưng mà…” Ừm, ăn bận cầm đồ đủ thứ và hối hả đi guốc tới đây thì nói không ra hơi cũng dễ hiểu. Tôi tiếp tục mò mẫn trong bóng tối, bắt đầu thấy hơi lạ khi một Chitanda lúc-nào-cũng-thẳng-ruột-ngựa phải đi đường vòng như thế. “Đây là nhà phụ đúng không?” “Ừ. Cũng có thể gọi là ‘nhà tạm’.” “Cậu đang tìm cặn sake cho Kaho-san đúng không?” “Chẳng thế thì tớ còn làm gì?” “Xin lỗi nếu như tớ hiểu nhầm, nhưng, ưm… đây là một gian nhà phụ.” Tôi thở dài. “Ừ, rồi làm sao?” Trong màn đêm tôi cảm nhận được cái lắc đầu của Chitanda, và vì lý do nào đó nhỏ nói rất khẽ: “Không, là nhà kho.” “Hở?” “Nó ở trong nhà kho. Đó mới là nơi Kaho-san nhờ tụi mình đến lấy cặn sake. Đây là nhà phụ, còn nơi để cặn sake là nhà kho.” Với cách đảo câu văn trong lần giải thích thứ hai, Chitanda rốt cuộc cũng cho tôi một cái nhìn toàn cảnh về cái giống quái gì mình đang làm ở đây. Không còn biết nói sao, tôi lập tức nghĩ về việc sẽ tự cốc đầu nhìn mà nói “Ối trơi ơi! Tớ lộn vì ở nhà không có nhà kho!” nhưng dĩ nhiên ai mà nói được, ngượng tới mắt cá chân mất. Thay vào đó tôi chỉ đáp gọn lỏn: "Từ đầu cậu đã nhận ra phải không?” “Ưm, đúng vậy, nhưng tớ không chắc lắm. Thực ra có một cái nhà kho ở ngay đằng sau phòng hành chính.” “Vậy sao không nói sớm…” Vặt lại lỗi của người đối diện là cách thường thấy để che đi nỗi xấu hổ của con người. Kệ, tí nữa xin lỗi sau vì chúng tôi phải nhanh lên. Sake ngọt hẳn là đã sắp hết, hơn nữa trời thì quá lạnh. Một giọng nói lè nhè vang lên từ bên ngoài, đúng vào khoảnh khắc chúng tôi chuyển hướng. “Ủa, ai gỡ thanh gỗ thế này?” Thế nào, một tiếng cạch vang lên. “Ơ, đó là…” Chitanda chưa nhận ra nhưng tôi đã phóng một mạch tới cửa, hay đúng hơn, vì quá tối để thực sự xác minh, là chỗ nơi có cánh cửa theo trí nhớ của tôi. Một cảm giác lạnh lẽo toát ra từ tấm bản lề bằng nhôm. Và rồi… Cánh cửa chỉ lắc lên và tạo ra những tiếng lách cách nho nhỏ. Quay về phía Chitanda, tôi không thể thấy rõ nhưng thừa sức tưởng tượng ra cái đầu nghiêng về một bên tỏ rõ sự bối rối của nhỏ. “Chuyện gì vậy?” Nhỏ không nhìn thấy tình hình, cũng như cái nhún vai của tôi. “Tụi mình bị nhốt rồi.”
|