About: Oreshura: Tập 7 Chương 10   Sponge Permalink

An Entity of Type : owl:Thing, within Data Space : 134.155.108.49:8890 associated with source dataset(s)

Sau một thời gian dài bỏ trống, tôi lại đứng giữa căn bếp này cùng chiếc tạp đề. Trộn một bát đầy những miếng gà băm nhuyễn, rượu, miso, dầu vừng, trứng và một chút mayonnaise tạo hương vị, tôi bắt đầu đánh đều. Để có một món gà viên đúng chuẩn, khâu đánh nhiên liệu là rất quan trọng. Nếu tiếc công trong bước này, thành phẩm cuối cùng sẽ rất kém. Thậm chí cả khi gia vị được nêm một cách hoàn hảo, mọi thứ sẽ không thể đạt chuẩn đúng nghĩa. Trước khi gà bắt đầu dính và mềm lại thì người nấu phải liên tục đánh đều. Đánh, đánh, đánh. Công việc này không phải vui, cũng chẳng phải chán. Chiwa lầm bầm. :…”

AttributesValues
rdfs:label
  • Oreshura: Tập 7 Chương 10
rdfs:comment
  • Sau một thời gian dài bỏ trống, tôi lại đứng giữa căn bếp này cùng chiếc tạp đề. Trộn một bát đầy những miếng gà băm nhuyễn, rượu, miso, dầu vừng, trứng và một chút mayonnaise tạo hương vị, tôi bắt đầu đánh đều. Để có một món gà viên đúng chuẩn, khâu đánh nhiên liệu là rất quan trọng. Nếu tiếc công trong bước này, thành phẩm cuối cùng sẽ rất kém. Thậm chí cả khi gia vị được nêm một cách hoàn hảo, mọi thứ sẽ không thể đạt chuẩn đúng nghĩa. Trước khi gà bắt đầu dính và mềm lại thì người nấu phải liên tục đánh đều. Đánh, đánh, đánh. Công việc này không phải vui, cũng chẳng phải chán. Chiwa lầm bầm. :…”
dcterms:subject
dbkwik:sonako/prop...iPageUsesTemplate
abstract
  • Sau một thời gian dài bỏ trống, tôi lại đứng giữa căn bếp này cùng chiếc tạp đề. Trộn một bát đầy những miếng gà băm nhuyễn, rượu, miso, dầu vừng, trứng và một chút mayonnaise tạo hương vị, tôi bắt đầu đánh đều. Để có một món gà viên đúng chuẩn, khâu đánh nhiên liệu là rất quan trọng. Nếu tiếc công trong bước này, thành phẩm cuối cùng sẽ rất kém. Thậm chí cả khi gia vị được nêm một cách hoàn hảo, mọi thứ sẽ không thể đạt chuẩn đúng nghĩa. Trước khi gà bắt đầu dính và mềm lại thì người nấu phải liên tục đánh đều. Đánh, đánh, đánh. Công việc này không phải vui, cũng chẳng phải chán. Chỉ là để có món gà viên, ta phải đánh đều chúng. Bất kể ai, trai hay gái, cựu chuunibyou hay anti-tình yêu… bất kể ai, chỉ cần họ bỏ công đánh chúng, mọi thứ sẽ thật hoàn hảo. “Ei-kun?” Tôi chợt giật mình nhận ra Chiwa đã đứng giữa phòng khách tự lúc nào. Cô ấy có vẻ vào từ lối cửa kéo, còn tôi lại quá mải mê vào việc đánh thức ăn nên đã không nhận ra điều đó. “À, xin lỗi, gọi cậu sang đột ngột thế này.” “Gì thế? Sao tự nhiên gọi tớ sang ăn tối vậy.” “Vì lẩu mà ăn một mình thì chán lắm.” Tôi không biết câu vừa rồi có thể xem là một câu trả lời không, nhưng vẫn tặc lưỡi cho qua. “Cậu cắt cải thảo và hành tươi ra giúp mình nhé? Với cả, nhớ nhặt lá mềm của tần ô ra và thái mỏng ra nhé. Chiwa gật đầu rồi lấy con dao bên cạnh tôi. Tiếng “zoku”– âm thanh cho thấy cô ấy đã bắt đầu thái những chiếc lá vang lên. “Cậu làm tốt đấy.” “Hửm––nhưng còn chậm lắm. Tớ vẫn chưa thể cắt tạo thành tiếng ‘don don’ như Ei-kun được.” “Tiếng không quan trọng, miễn được thái cẩn thận là tốt rồi.” Được, món gà viên đã xong. Sau khi rửa tay, tôi tắt lửa bên chiếc nồi đất đã được nhồi đầy rong biển, thêm một chút tương và sa-kê ngọt. Vì bản thân gà viên đã rất mặn nên gia vị nêm phải thật vừa phải. “Đúng thật là, có lẽ nấu nướng đúng là thứ mình thích.” “Sao tự nhiên cậu lại nói thế.” “Không có gì, chỉ là bỗng cảm thấy vậy thôi.” Khi nấu, món ăn sẽ phản chiếu chính công sức và tâm huyết của người nấu đổ vào, chưa kể, ngay sau đó, ta lại có thể thưởng thức thành phẩm mình vừa làm ra ấy. Thể loại thư giãn giải trí này thật sự có một không hai. “Nhưng mai đã kiểm tra rồi, liệu thế này có ổn không?” Chiwa ngừng việc thái tần ô và nhìn tôi đầy lo lắng. “Thi cuối kỳ đâu phải kỳ thi cuối cùng, vẫn còn nhiều bài kiểm tra khác sau đó cơ mà. Nếu phải cắt thời gian nấu nướng cho việc học thì cũng sẽ chẳng thể giữ vững ngôi vị số một trong ba năm liền.” Chính tôi từng thất vọng vì không thể dành tất cả thời gian rảnh cho việc học và quá chăm chú vào việc lên thời gian biểu cho con đường học vấn. Hệt như lời Masuzu, tôi đích thị từng là một ‘con mọt sách’. Thế nhưng ba năm cao trung là một khoảng thời gian thật dài. Nếu phải mang ra so sánh, nó chí ít sẽ giống một cuộc chạy việt dã, hơn là một cuộc chạy bứt tốc. Vì bản thân đã nhắm đến ngành Y này, sẽ còn rất nhiều thứ cần phải học; những thứ còn nặng nề hơn những bài kiểm tra của hôm nay và ngày mai hay ngày kia. Nếu thế, tôi cũng sẽ rất cần học cách ‘nghỉ chân’ giữa chặng. Vì chiến thắng cuối cùng. “Nghe có vẻ không giống Ei-kun chút nào.” Chiwa lầm bầm. “Hả? Ý cậu là sao.” “Ehehe, tớ cũng chẳng biết diễn đạt sao nữa.” Mắt Chiwa cười tít lên. Vậy ra, cả cô ấy cũng không nghĩ đây là một hướng đi tồi chăng? “Dù gì thì, thịt nhiêu đây sao đủ, đúng không? Có mỗi một bát nhỏ thế này à?” “Phần thịt này cho ba người ăn đấy.” “Không đủ không đủ! Thêm thịt heo nữa cơ ~” Chiwa cứ thế mở tủ lạnh và lôi ra một túi sườn heo rã đông. Hành động cô nàng hồn nhiên đến nỗi làm cả tôi cũng quên mất đây là tủ lạnh nhà mình. “Đó là cho cơm trưa ngày mai đấy!” “Yên tâm yên tâm! Mai tớ sẽ chia cho cậu cơm trưa mà… aaa, có tôm nữa này!” Bữa trưa của tôi đang ngày càng bị cắt giảm. Chết tiệt, lẩu gà viên sắp thành lẩu thập cẩm mất thôi. Hai chúng tôi ngồi hai bên nồi lẩu đặt trên chiếc bếp ga mini. Ngay khi món lẩu gà viên thịnh soạn đã xong và cả hai bắt đầu cảm thấy thoải mái và hài lòng hơn bao giờ hết. “Cậu có thể nói tớ biết việc cậu bỗng dưng bắt tay vào học gần đây không?” Những lời đó bất chợt cứ thể tuôn ra từ miệng tôi. Tôi vừa hỏi cô ấy điều trước đây mình không thể vô cùng nhẹ nhàng. Chiwa đặt đũa xuống bàn rồi nhìn tôi. “Tớ muốn trở thành một giáo viên ở trường.” :…” Tôi không hề ngạc nhiên, dù đây là lần đầu nghe cô ấy nói về điều này. Chiwa, giáo viên. Theo lý mà nói, nó không phải nghề dành cho cô ấy, nhưng vì lý do nào đó tôi lại cảm thấy cô ấy có thể làm được. “Hè vừa rồi chúng ta đã đến Hane-kou đúng chứ? Suy nghĩ đó chợt nảy ra trong đầu khi tớ nhìn những đàn em ở đó. Tớ nghĩ đây chính là thứ tớ muốn làm.” “Cậu muốn làm trợ giảng cho CLB Kiếm đạo à?” Nhưng Chiwa lắc đầu. “Dù được thế thì không còn gì bằng, nhưng tớ hiện không có dự định gì với những CLB. Bóng mềm, nhạc khí hay kịch trường đều được. Chỉ cần có thể giúp đỡ những người đang cố gắng nỗ lực ngoài kia đã đủ làm tớ cảm thấy hạnh phúc.” “Những người đang nỗ lực ư?” Giờ tôi đã hiểu tại sao nghề này lại phù hợp với cô ấy đến thế. Chiwa là một người tìm thấy niềm vui trong “nỗ lực”, một người sẵn sàng tươi cười trong khi vung thanh kiếm tre cả trăm lần liên tục. Tôi chỉ nghĩ có hai con đường cho những người như thế. Một là khi họ có thể theo đuổi ước mơ của bản thân bằng sự nỗ lực của chính mình. Cách còn lại là “chấp cánh cho những con người cũng đang nỗ lực khác”. Dù điều còn lại trông có vẻ dễ hơn, nhưng thực ra lại không phải thế. Ở bên cạnh ai đó đang cố gắng hết mình, trong khi bản thân lại không đổ ra nỗ lực tương ứng, sẽ không thể duy trì vị thế ngang bằng giữa hai bên. “Cậu thật tuyệt vời đấy, Chiwa.” Hime đã trưởng thành, và giờ Chiwa cũng thế. Chẳng mấy chốc, tôi đã bị họ bỏ lại sau lưng mà không hề hay biết–– “Cậu đang nói gì thế?” Chiwa nhìn tôi chằm chằm, ngơ ngác. “Thì chẳng phải lý do tớ nghĩ như thế là vì dõi theo Ei-kun còn gì.” Trước khi kịp nhận ra, đôi mắt tôi đã không thể rời khỏi Chiwa. “S-Sao lại? Bằng cách nào chứ?” “Thật là, Eita, cậu thực sự không hiểu cả chính mình sao.” “Haa––“, Chiwa thở dài. “Người thực sự kiên quyết như Ei-kun thật sự rất hiếm. Đôi lúc quá nghiêm túc, cứng đầu rồi cả cái tính siêng năng ấy. Đến nỗi, nhiều lúc cậu cứ như trở thành một tên ngốc vậy.” “… um….” Không biết có phải đây là một lời chê bai ra mặt không nhỉ. “Tớ đã phải luôn trằn trọc suy nghĩ xem mình phải làm gì, sau khi ‘đổ’ một người như Ei-kun. Nhưng, hóa ra, câu trả lời vẫn luôn nằm đó. Tớ chỉ cần nỗ lực như Ei-kun. Bằng cách này, ta lại có thể bên nhau, chẳng phải sao?” “… thế cơ à…” “Ể, ‘thế cơ à’ là sao chứ?” Không. Vì, điều đó, làm sao để nói được đây. Dù thật sự đang rất ngượng, nhưng đây là lần đầu tôi thực sự có được những cảm xúc này từ tận đáy lòng. Chiwa. Cô bạn thuở nhỏ Chiwa, người tôi từng luôn xem như một cô em gái. Thật ra luôn yêu tôi từ tận đáy lòng, bằng cả trái tim. “Cậu thực sự rất thích tớ nhỉ.” “Đó là những thứ duy nhất cậu có thể nói được hả!?” Chiwa trông như thể thật sự vô cùng ngạc nhiên. Nhưng sao có thể trách tôi được chứ, có bao giờ tôi hiểu cảm giác của người nổi tiếng đâu. Thế mà từ khi bước vào cấp ba, mọi thứ cứ thay đổi xoành xoạch. “Vậy để tớ nói lại lần nữa nhé? Nghe cho rõ vào đây.” Chiwa mỉm cười. “Tớ thích Ei-kun. Thật sự thích một Ei-kun luôn nỗ lực hết mình.” “…” Thật. Thật là sao cô ấy có thể nói ra những thứ đáng xấu hổ như thế chứ… “Vì thế, làm ơn, từ bây giờ, làm ơn hãy vẫn để tớ giữ lấy những cảm xúc này.” “… c-cứ làm những gì cậu muốn.” Cuối cùng thì, đó là những gì tôi có thể trả lời cô ấy. Khi nào vẫn còn là một tên anti-tình yêu, mỗi lúc có ai đó nảy sinh tình cảm, tôi chỉ có thể đẩy họ ra xa. “Pfff––đúng là dối lòng mà.” Thế nhưng, Chiwa như chỉ phủi bay tất cả bằng một nụ cười. Điều này thật ra có gì vui chứ–– Với một con người méo mó như tôi, hiểu những cảm xúc ấy là không thể. Thế nhưng, đây chắc chắn là thứ tôi không thể đánh mất, chắc chắn không. “Này, Chiwa.” “Hửm?” “Từ hôm nay trở đi, hãy đến nhà tớ rồi cùng thay phiên nhau nấu ăn.” “Nhưng, thế thì vi phạm thỏa thuận giữa chúng ta hồi tháng Tám rồi còn gì––“ Tôi giơ tay chặn lời Chiwa. “Cậu đã nói rồi mà nhớ không? Đó là vì cậu không muốn gây phiền phức cho tớ, thế nên, giờ hãy cứ ăn cùng nhau.” “Hửm.” “Cậu đâu còn cư xử như trẻ con nữa đâu nhỉ, nếu có thể phụ tớ nấu ăn thì thực sự tớ còn rất biết ơn nữa kia, hơn nữa có cậu nấu ăn không khéo còn cho tớ cải thiện thời gian. Nên––“ Tôi đưa tay về phía Chiwa. “Vậy, từ bây giờ hãy cùng nhau cố gắng nhé.” Khuôn mặt Chiwa nở một nụ cười trong khi vẫn nhìn tôi. “Bữa ăn một người sẽ không thể ngon miệng được, nhỉ?” “Phải đấy? Vậy làm bữa cho hai ba người đi nhé.” Chúng tôi bắt tay nhau phía trên nồi lẩu. Thật sự tôi đang cảm thấy rất vui vì đã có một bàn tay khác đáp lại. “Dù gì thì, Ei-kun, nước sôi rồi kìa.” “Ấy!? Quên mất phải tắt lửa, lãng phí quá!” Cùng ăn udon phủ mizuna nào. Thêm tí trứng gà vào để làm thành cháo yến mạch cũng ngon lắm đấy. Dù có chuyện gì đi chăng nữa, không khí này vẫn sẽ luôn ấm áp như thế. Bởi vì nơi đây, tôi đang được ăn tối cùng Chiwa. File:Oreshura 07 193.jpg ♦
Alternative Linked Data Views: ODE     Raw Data in: CXML | CSV | RDF ( N-Triples N3/Turtle JSON XML ) | OData ( Atom JSON ) | Microdata ( JSON HTML) | JSON-LD    About   
This material is Open Knowledge   W3C Semantic Web Technology [RDF Data] Valid XHTML + RDFa
OpenLink Virtuoso version 07.20.3217, on Linux (x86_64-pc-linux-gnu), Standard Edition
Data on this page belongs to its respective rights holders.
Virtuoso Faceted Browser Copyright © 2009-2012 OpenLink Software