About: RokuShin: Tập 8.5 Chương 2   Sponge Permalink

An Entity of Type : owl:Thing, within Data Space : 134.155.108.49:8890 associated with source dataset(s)

Mái tóc vàng kim của Charl tung bay theo từng bước chạy của cô. “Thanh Kị sĩ! Anh ở đâu rồi!? Ra đây xem nào!” Cô vừa hét toáng lên vừa chạy lách qua từng tốp người trước ánh mắt ngạc nhiên của họ. So với những người xung quanh, cô quá thấp nên không thể nhìn được những gì trước mặt. Điều duy nhất cô có thể làm là hét toáng lên và tiếp tục tìm kiếm. Gương mặt bừng sáng, nhuệ khí ngút trời, tất cả họ đều đang tràn đầy quyết tâm giành lại Tổ quốc của mình. Trong tâm trí của mọi người tồn tại một thứ có thể gọi là ngôi sao hi vọng. Và người hiệp sĩ trẻ kia chính là ngôi sao hi vọng đó. “Thanh Kị sĩ!”

AttributesValues
rdfs:label
  • RokuShin: Tập 8.5 Chương 2
rdfs:comment
  • Mái tóc vàng kim của Charl tung bay theo từng bước chạy của cô. “Thanh Kị sĩ! Anh ở đâu rồi!? Ra đây xem nào!” Cô vừa hét toáng lên vừa chạy lách qua từng tốp người trước ánh mắt ngạc nhiên của họ. So với những người xung quanh, cô quá thấp nên không thể nhìn được những gì trước mặt. Điều duy nhất cô có thể làm là hét toáng lên và tiếp tục tìm kiếm. Gương mặt bừng sáng, nhuệ khí ngút trời, tất cả họ đều đang tràn đầy quyết tâm giành lại Tổ quốc của mình. Trong tâm trí của mọi người tồn tại một thứ có thể gọi là ngôi sao hi vọng. Và người hiệp sĩ trẻ kia chính là ngôi sao hi vọng đó. “Thanh Kị sĩ!”
dcterms:subject
dbkwik:sonako/prop...iPageUsesTemplate
abstract
  • Mái tóc vàng kim của Charl tung bay theo từng bước chạy của cô. “Thanh Kị sĩ! Anh ở đâu rồi!? Ra đây xem nào!” Cô vừa hét toáng lên vừa chạy lách qua từng tốp người trước ánh mắt ngạc nhiên của họ. So với những người xung quanh, cô quá thấp nên không thể nhìn được những gì trước mặt. Điều duy nhất cô có thể làm là hét toáng lên và tiếp tục tìm kiếm. Charl đang ở trong một pháo đài tọa lạc tại thị trấn Raustor. Mới vừa nãy thôi nơi đây vẫn là căn cứ của quân đội đảo chính, nhưng giờ nó đã nằm trong tay của Quân đội Cách mạng chính quy Forthorthe. Hôm qua họ đã thành công trong việc đẩy lùi quân đội đảo chính khỏi pháo đài này. Và vì vậy pháo đài này đang có rất nhiều người bên trong. Thường thì nghĩ đến một pháo đài, người ta sẽ hình dung ra một nơi toàn hiệp sĩ và binh lính, nhưng điều đó không hẳn là đúng. Khi một đội quân đi chính chiến, họ cần phải có một lượng người tương đương để mang những nhu yếu phẩm. Vì thời đại này không có những thứ như xe tải hay máy bay, đều đó là không thể tránh khỏi. Và nhờ vậy, có rất nhiều những người dân xung phong đi làm dân công tiếp tế cho quân lính, và cả những thương nhân đến để buôn bán hàng hóa nữa, pháo đài đã chật kín những người từ mọi tầng lớp như vậy. Gương mặt bừng sáng, nhuệ khí ngút trời, tất cả họ đều đang tràn đầy quyết tâm giành lại Tổ quốc của mình. Quân đội đảo chính đã khơi mào cuộc chiến bằng việc ám sát quốc vương và nữ hoàng. Kể từ đó, kinh tế chính trị và trật tự xã hội bắt đầu bị sụp đổ. Mỗi tháng trôi qua cuộc sống của người dân lại lầm than hơn. Tuy nhiên nhờ có những chiến thắng liên tiếp của Quân đội Cách mạng Forthorthe, người dân khắp nơi đều nhận thấy cơn gió đã đổi chiều. Và vì vậy, rất nhiều người đã bắt đầu gia nhập quân đội và quyết tâm đồng lòng chung sức giải quyết quốc nạn này. Trong tâm trí của mọi người tồn tại một thứ có thể gọi là ngôi sao hi vọng. Và người hiệp sĩ trẻ kia chính là ngôi sao hi vọng đó. Nơi chiến trường, anh là bất bại, nhưng anh chưa từng tự đặc về điều đó, thậm chí còn luôn nương tay với kẻ thù. Anh là hình mẫu lí tưởng của một người hiệp sĩ, và là một bầy tôi trung thành nguyện bảo vệ công chúa Alaia. Mọi người luôn bày tỏ sự kính trọng của mình khi nhắc đến anh với cái tên ‘Thanh Kị sĩ của Forthorthe, Reios Fatra Bertortion.’ Công chúa Charl đã tìm được người Thanh Kị sĩ đó ở một khu huấn luyện binh sĩ gần công sự của pháo đài. “Điện hạ, nếu người đang tìm Reios-sama thì thần vừa thấy ngài ấy ở khu huấn luyện đó.” “Ồ! Chị nói phải! Thanh Kị sĩ đang trốn tít đằng kia kìa!” “Fufu, thần không nghĩ đấy là trốn đâu… Có vẻ ngài ấy đang huấn luyện cho tân binh thôi.” “Mary, làm tốt lắm, ta có lời khen cho chị đấy!” “Aha, thật là vinh hạnh cho thần, thưa Điện hạ.” Sau khi biết được chỗ của anh từ Mary, Charl lập tức chạy tới khu huấn luyện. Mọi người đều né sang hai bên nhường đường. Và khi Charl chạy qua, họ trông thể giấu nổi nụ cười của mình khi nhìn theo lưng cô. Hình ảnh một cô bé vui tươi luôn ẩn chứa sức mạnh có thể kích lệ con người bất kể mọi lứa tuổi. “Thanh Kị sĩ!” Charl lại hét to tên anh. Nhưng có vẻ như giọng cô không hề tới được người cô đang đang gọi, vậy là anh vẫn không nhận ra Charl đang ở đó. Lúc này anh vẫn đang đọ kiếm với Flair, một nữ hiệp sĩ Charl vô cùng quen biết. “Bertorion, đường kiếm của cậu đẹp thật đấy. Tôi nghĩ rằng sẽ khó để đọc vị nó hơn nếu cậu hạ vai xuống một chút đấy.” “Giáo viên của tôi khá hà khắc trong chuyện này… Thế nên thói quen này hơi bị khó bỏ đấy.” Vì Flair xuất thân từ gia tộc Pardomshiha, nổi danh vì luôn sinh ra những người hiệp sĩ tuyệt vời suốt không biết bao nhiêu thế hệ, cô là một kiếm sĩ lão luyện. Để bù lại cho thể chất của mình, cô dùng một thanh kiếm mỏng để có thể nhắm vào yếu điểm của kẻ thù trong nháy mắt. Những đòn tấn công của cô luôn sắc bén nhanh gọn. Tuy nhiên, nhưng đòn tấn công của cô không thể chạm tới chàng hiệp sĩ trong bộ giáp xanh dương kia. Anh đang mặc một bộ giáp dày, cầm một thanh kiếm kiểu truyền thống to bản trong khi với cô là một bộ giáp nhẹ và một thanh kiếm mỏng. Dù có một cách biết rất lớn về tính linh động, người hiệp sĩ trong giáp xanh kia luôn được những đòn của cô trong gang tấc. Và trên hết, thế trận đã giằng cô được vài phút rồi. Tất nhiên đi cũng phải nói lại, Flair cũng chưa bị trúng một đòn nào từ anh. “Thanh Kị sĩ!” Tuy nhiên, khi Charl gọi tên anh lần nữa, trận đấu đã ngã ngũ. “Điện hạ?” Người hiệp sĩ vừa nhận ra Charl liền quay người về phía cô. “Cậu quá sơ hở rồi!” Đó là lúc thanh kiếm của Flair lao tới, tuy nhiên, cô dừng lại ngay trước khi chạm tới cổ hỏng của người hiệp sĩ. Chỉ một khoảnh khắc nữa thôi là cổ anh đã bị cứa đôi rồi. “… Thế nên tôi đã nói với cậu mãi rồi, cậu hồn nhiên quá đấy Bertorion.” “Đánh hay lắm, Ngài Flairhan.” Flair cười gượng và tra kiếm vào bao. Đúng lúc đó, những binh sĩ theo dõi trận đấu suốt nãy giờ bắt đầu hò reo. Một số chúc mừng chiến thắng của Flair, một số thì nuối tiếc và một số chỉ tán thưởng trận đấu này. Được tận mắt chứng kiến kỹ năng của những người chỉ huy của mình, sự phấn kích của những binh sĩ đã lên đến cực độ. “T-Thanh Kị sĩ! Ahh, oooohhh! Heee~y!” Charl gắng sức len qua những binh sĩ đang phấn khích và đi vào khu huấn luyện. Cô bị mất thăng bằng vì bị xô đẩy bởi những người lính, nhưng cô lại hồ hởi chạy tiếp khi nhìn thấy người hiệp sĩ trong giáp xanh. “Cuối cùng ta cũng tìm thấy anh rồi, Thanh Kị sĩ! Anh làm ta khổ sở lắm đấy biết không!” Cuối cùng cũng thấy được người cầm tìm sau khi chạy khắp cả pháo đài, nụ cười của Charl lúc đó rạng rỡ đến nỗi trông như đang tỏa nắng vậy. Koutarou quỳ xuống và ánh mắt của họ chạm nhau. Và sau đó, Charl bất chợt lao tới như một viên đạn. “Thanh Kị sĩ!” “Điệ—n hạ!!?” Và khi tới ngay trước mặt Koutarou, cô đạp nhạnh xuống đất và nhảy lên. Đó là cách cô bảy tỏ sự yêu quý của mình. Koutarou bắt lấy cơ thể bé nhỏ của cô giữa không trung. Vì Charl không màng tới bộ giáp Koutarou đang mặc, nếu anh không dừng cô lại như vậy, Charl sẽ đâm sầm vào miếng giáp ngực mất. Nhờ có năng lực của bộ giáp và khả năng cảm nhận linh lực, anh cũng xoay xở tránh Charl khỏi bị thương, nhưng đấy luôn là một trải nghiệm thót tim, lần nào cũng vậy. “... Điện hạ, thần đã nhắc người mãi rồi. Người nên chạy chậm thôi nếu không sẽ bị thương đấy.” “Thanh Kị sĩ… thế tức là anh không muốn được bắt ta nữa sao?” Trước lời cảnh báo của Koutarou, Charl nhìn lên mắt anh với một vẻ mặt vô cùng buồn bã. Nhìn vào đôi mắt như sắp khóc ấy, Koutarou cảm thấy như anh vừa làm chuyện gì tồi tệ lắm. “Không phải là thế, nhưng―” “Thế thì có sao đâu chứ. Ta sẽ nhảy lên và anh sẽ bắt lấy ta. Có vấn đề gì sao?” “Không không, vấn đề không phải ở chỗ đó.” Những cuộc tranh luận kiểu này đã lặp lại nhiều lần rồi, và nó luôn kết thúc với sự chùn bước của Koutarou. Rốt cuộc thì Koutarou vẫn không thể từ chối những cảm xúc chân thành đó của Charl được. “Mà quan trọng hơn―” Và lần này cuộc tranh luận vẫn kết thúc với thất bại của Koutarou. Charl gạt bỏ tất cả những gì trước đó với câu ‘mà quan trọng hơn’ của mình, và nhảy xuống đất. Sau đó cô ấy ra thứ gì đó và đưa cho Koutarou bằng cả hai tay. “Thanh Kị sĩ, ta sẽ trao cho anh thứ này.” Nằm trong tay cô là một món đồ tạo tác nhỏ. Đó là một mảnh gỗ hình chữ nhật với viền len xung quanh. “Điện hạ, thứ gì đây ạ?” Flair nhòm vào trong tay Charl từ sau lưng Koutarou và hỏi với một nụ cười trên môi. Và đáp lại, Charl liền ưỡn ngực lên tự đắc. “Đây là một tấm huân chương danh ta cùng chị ta vừa làm đấy.” “Huan chương danh vị ạ?” Được giải thích về món đồ này, Koutaoru liền nhìn vào phần gỗ bên trên. Ở đó có một dòng chữ được viết bằng mực. “Huân chương dành cho Thanh Kị sĩ của Forthorthe, Người Vệ sĩ Siêu quan trọng với Charl và Alaia.” Chỉ cần liếc qua ai cũng chỉ ra được nó được viết bởi một đứa trẻ, nhưng Koutarou hiểu rõ nó đã được chăm chút rất cẩn thận. Một chiếc ruy băng bằng len nhiều màu được dùng để trang trí cho phần gỗ bên trong. Dù nó khá là đơn điệu, Koutarou biêt rõ chiếc ruy băng ấy được chính tay Alaia làm ra. “Chị ta và ta trao cho anh vật này thay cho lời cảm ơn vì những công lao của anh.” Chính Charl là người đề xuất ý tưởng, và cô với Alaia đã cùng nhau làm chiếc huân chương này. Sau khi ngắm nghía tấm huân chương một hồi, Koutaoru nhận ra điều đó và mỉm cười với cô. “Thần cảm ơn người rất nhiều, Charl Điện hạ. Xin hãy gửi lời cảm ơn của thần tới công chúa Alaia nữa.” “Anh có để tự mình làm việc đó sau mà, Thanh Kị sĩ.” Nhìn vào nụ cười của Koutarou, sự tự hào của Charl cũng chuyển thành một nụ cười rực rỡ. Sau đó cô với tay lên tấm giáp ngực của Koutarou và gắn chiếc huân chương vào. “Rồi. Hãy tự hào về dó dài dài đi nhé, Thanh Kị sĩ.” “Thần sẽ coi đây là bảo vật, thưa Điện hạ.” Charl một cô gái trong sáng nhưng rất tinh anh, vậy nên cô biết rõ không gì có thể bảo đảm rằng Koutarou sẽ hài lòng với tấm huân cương này. Nhưng cô không thể tìm được cách nào tốt hơn để bày tỏ tấm lòng của mình. Vậy nên cô đã trao nó cho Koutarou mà ngay ngáy trong lòng. May là Koutarou đã thích tấm huân chương ấy và nhờ vậy, nụ cười của Charl như rạng rỡ hơn bình thường. “Được rồi, thế thì đi nào.” Cảm thấy hài lòng, Charl leo lên lưng Koutarou trong khi anh vẫn đang quỳ xuống. Và sau khi giữ mình chắc chắn trên lưng anh, cô gõ nhẹ vào vai Koutaorou hai lần. “Anh đứng lên được rồi.” “Thần rõ ạ... nhưng đi đâu bây giờ?” Koutarou giữ chắc Charl và đứng dậy. Charl sau đó chỉ về phía tòa nhà ở trung tâm pháo đài. Đó là một công trình to lớn kiên cố làm từ gạch. Đó là tòa nhà trọng yếu của pháo đài với vai trò là tổng hành dinh cũng như doanh trại. “Thì ta vừa nói đấy thôi. Anh phải tự nói lời cảm ơn với chị ta chứ.” “Thế là, với công chúa Alaia ạ?” “Phải, chị ta đang cần anh. Và ta cũng có chút chuyện với anh nữa, thế là ta đến đây để gọi anh,” Vừa nói Charl vừa vòng tay qua cô Koutarou và giữ chặt. “Ra vậy.” Koutarou đã hiểu rõ sự tình. Alaia có công chuyện gì đó với Koutarou, vậy nên tiện thể đưa cho anh tấm huân chương, Charl đến bảo anh tới chỗ Alaia luôn. “Tốt lắm. Thế nên chị thấy đấy Flair, ta mượn tạm Thanh Kị sĩ một lúc nhé.” “Đã rõ. Bertorion, trông coi Điện hạ cẩn thận đấy.” “Được rồi.” “Làm gì mà tán chuyện lâu thế? Đi thôi nào.” “V-Vâng, đi ngay đây ạ.” Koutarou bị Charl hối thúc và rời khỏi khu huấn luyện. Và thế là Flair và Mary bị bỏ lại bơ vơ giữa khu huấn luyện. “Thôi nào, nhanh lên đi chứ! Chị ta đang đợi kia kìa!” “Thần biết rồi mà, vậy nên xin người đừng ngọ nguậy nữa!!! A, cẩn thận!!!” Koutarou chạy về phía trung tâm pháo đài với Charl trên lưng. Hai cô gái còn lại chỉ biết nhìn theo màn đối thoại sinh động của hai người. Và khi Koutarou và Charl khuất mắt, Flair cười gượng và lẩm bẩm. “…Thế mà cứ nghĩ cậu ta là một hiệp sĩ vô song nơi chiến trường cơ đấy. Thế giới đúng là đầy bí ẩn.” Khi quan sát hai người họ, Flair gần như quên mất Koutarou là một hiệp sĩ và là người rất quan trọng cho những chiến thắng của họ. Bản năng của Flair nói với cô rằng anh không có một khí chất của người hiệp sĩ. Cô không thể kìm nổi sự băn khoăn vì khi Koutarou ở với Charl, anh trông không hề giống một người hiệp sĩ tài ba chút nào, dù thực sự anh đúng là như vậy. Trong khi đó, Mary đứng cạnh Flair lại có một quan điểm khác. Và sau khi Koutarou và Charl khuất mắt, cô quay sang Flair và mỉm cười. “Nhưng chẳng phải đó là lí do chúng ta đang giành lợi thế sao?” “Ý cô là gì?” Flair nhìn sao Mary, cô không hiểu ý nghĩa đằng sau những lời nói đó. Cô tin rằng phải trái lại mới đúng. “Nếu Reios-sama chỉ chăm chăm tàn sát kẻ thù, chúng ta đã không có nhiều đồng mình như vậy, và rất có thể chúng ta đã không chiến thắng liên tiếp như thế này…” Koutarou không giết người. Cũng có thể người đó cuối cùng cũng tử nản, nhưng anh chưa từng xuống tay với bất kì kẻ thù nào có ý định giết hại anh. Bất chấp việc đó, họ vẫn dành thắng lợi, vì vậy mọi người bắt đầu ca tụng và noi gương anh. Vì lẽ đó, Quân đội Cách mạng Forthorthe luôn cố gắng hạn chế tối thiểu việc giết hại kẻ thù. Vì họ không giết người vô cớ, Quân đội Cách mạng Forthorthe không gây thù chuốc oán với ai, và có khá nhiều người đã đổi phe và gia nhập họ. Thiện ác chưa bàn tới, chẳng ai muốn hợp tác với ai đó vừa nhẫn tâm giết hại gia đình mình cả. Và nhờ vậy, là một hiệp sĩ trác kiệt trong thời đại này, sự hiện diện của Koutarou đã đưa Quân đội Forthorthe đi hết thắng lợi này đến thắng lợi khác. “Có khi đúng là như vậy thật. Dù một cá nhân đơn lẻ có sức mạnh đến đâu, điều đó cũng không giúp ích nhiều cho cuộc chiến cả…” Flair gật đầu. Cô cũng cảm thấy như Mary. Nếu Koutarou làm điều ngược lại và chỉ biết giết hại kẻ thù, rất có thể lúc này đây Quân đội Cách mạng Forthorthe đã bị đè bẹp rồi. Và dù anh có thể tự tay giết hàng trăm kẻ thù, anh không thể đơn phương độc mã đánh bại của quân đội đảo chính được. Không có sự đồng lòng của mọi người, anh sẽ không thể bảo vệ được Alaia và Charl. Anh chỉ trở thành đối tượng của hận thù, sợ hãi và cuối cùng cũng sẽ chết nơi chiến trường mà không có bất kỳ đồng minh hay tiếp tế nào. Có thể việc giết hại càng nhiều kẻ thù càng tốt là hiệu quả trong ngắn hạn, nhưng sức mạnh áp đảo đó sau này có thể trở thành một vấn đề nghiêm trọng. Lịch sử Trái Đất cũng chứng kiến điều đó. Đế chế Roman là một ví dụ điển hình. Tất cả những quốc gia chỉ biết chém giết kẻ thù với sức mạnh áp đảo để rộng lãnh thổi rồi cũng sẽ bị diệt vong. Sau khi suy đi tính lại, Alaia và những người khác có thể tự thấy rằng mình thật may mắn vì Koutarou đã không làm như vậy.
Alternative Linked Data Views: ODE     Raw Data in: CXML | CSV | RDF ( N-Triples N3/Turtle JSON XML ) | OData ( Atom JSON ) | Microdata ( JSON HTML) | JSON-LD    About   
This material is Open Knowledge   W3C Semantic Web Technology [RDF Data] Valid XHTML + RDFa
OpenLink Virtuoso version 07.20.3217, on Linux (x86_64-pc-linux-gnu), Standard Edition
Data on this page belongs to its respective rights holders.
Virtuoso Faceted Browser Copyright © 2009-2012 OpenLink Software