abstract
| - Do sự cố bất ngờ tại công viên giải trí, chúng tôi—những học sinh của Lớp Brynhildr—trở về thẳng phòng nghiên cứu mà không sử dụng con đường vòng nào. Sau đó, Shinomiya-sensei nhập hội cùng và tôi nói với mọi người những gì mình nghe được từ Kili. "Lý do cho sự xuất hiện của Vritra và sự thật về Hekatonkheir—Mặc dù đó là thông tin rất thú vị, nhưng không hề có bằng chứng nào cả. Sẽ là quá nguy hiểm khi hoàn toàn tin vào cô ta." Sau khi chia sẽ thông tin, Mitsuki thận trọng đề nghị. Địa điểm vẫn là phòng của Mitsuki. Giống như lần trước, tôi lắng nghe em ấy nói trong khi dựa người vào bức tường có cửa sổ. "Tuy nhiên, lời của Kili không thể bị bỏ qua được. Cô đã hỏi NIFL, hi vọng rằng họ có thể xác thực ảnh hưởng của sóng gây nhiễu… Và cô vừa mới nhận được hồi đáp ban nãy. Kết quả thì đúng như những gì Kili nói. Ảnh hưởng của sóng gây nhiễu chỉ kéo dài trong giây lát và nhanh chóng bị vô hiệu hóa." Shinomiya-sensei nghiêm nghị đáp lại. Cô ấy đã ở lại phòng nghiên cứu hôm nay, có lẽ là để liên lạc với NIFL. "Nếu vậy… Việc tiếp cận để tấn công hiện tại là không thể. Hơn nữa, nếu những gì Kili nói là đúng, vậy thì dù cho kế hoạch có thành công, Yggdrasil vẫn không thể bị đánh bại." Lisa nói một cách căng thẳng. "Nhưng chúng ta không thể không làm gì chỉ vì thất bại là có thể được!" Iris tức khắc phản đối. "… Iris nói đúng đấy. Tớ tin rằng chúng ta hiện tại phải làm những gì mình có thể." Firill bình tĩnh hỗ trợ lập trường của Iris. "Đã thế, với tình hình hiện nay, lựa chọn duy nhất vẫn là tăng cường sự hợp tác giữa Mononobe-kun với Ren. Hai người đã thân với nhau hơn vào hôm nay, vậy nên hãy thử tạo ra một vũ khí tưởng tượng ngay tại đây luôn." Nói vậy, Ariella đẩy lưng của Ren, mang cô bé đến trước tôi. Ren khẽ ngước nhìn tôi đầy lo lắng. "Vậy thì hãy thử làm nó nhé." "Mm." Tôi nói với em ấy và Ren gật đầu. Vũ khí tưởng tượng—Siegfried. Tôi tạo ra thứ vũ khí tưởng tượng có hình dạng của một khẩu súng sặc sỡ. Ren đặt tay mình lên trên khẩu súng. Vật chất tôi lập tức tràn vào, khiến cho hình dạng của Siegfried trở nên to ra và méo mó. "...!" Tôi mất kiểm soát ngay lúc dó, mọi thứ sẽ kết thúc giống như lần trước. Do vậy, tôi tập trung ý nghĩ của mìn và truyền hình ảnh của mình đến vũ khí tưởng tượng, điều chỉnh hình dạng uốn éo không tự nhiên của Siegfried. Suy nghĩ của tôi truyền đến vật chất tối của Ren dễ dàng hơn nhiều so với lúc trước. —Vậy ra vật chất tôi thực sự bao gồm các mảnh vỡ của tâm thức. Trở nên gần gũi hơn có nghĩa là hiểu rõ lẫn nhau. Tôi biết cách truyền ý nghĩ của mình cho Ren và Ren biết cách để nhận nhuwngxys nghĩ đó. Dĩ nhiên, đây chỉ là trên mức độ của một "cảm giác" nhưng đó là sự khác biệt giữa thiên đường và mặt đất so với khi tôi không hiểu gì. Nếu là vậy— Tuy nhiên, tôi đã hạ thấp phòng vệ của mình ngay khi thành công đã gần kề ngay trước mắt. Siegfried đột nhiên tan rã thành những quả bong bóng ngay khi nó đã to ra gần gấp ba lần kích thước của nó. "Oh… Tiếc thật đấy. Nhưng tớ nghĩ rằng đây là một bước tiến lớn trong quá trình dù mới chỉ qua một ngày." Mặc dù thất bại, Ariella vẫn khen ngợi chúng tôi. "Đúng vậy đấy, tớ đoán là tất cả những gì còn lại chỉ là không ngừng luyện tập thôi. Thông qua những nỗ lực lặp đi lặp lại, cậu có thể làm chủ được những nguyên tắc trọng yếu." Lisa hài lòng gật đầu. Vì điều này được nói ra từ Lisa, người đã luyện tập theo cách tương tự với Ren lúc trước, tôi có thể xem việc này như là: Mình cuối cùng cũng chạm đến vạch xuất phát. Nhưng ở giữa bầu không khí có chút vui vẻ, chỉ có Tia là cứ cúi đầu lặng thinh. "Tia?" Cảm thấy lo lắng, tôi gọi em ấy. Tia giật mình rồi ngẩng đầu lên. "Eh, Yuu… Có chuyện gì sao?" "À, cũng không có gì đâu, nhưng anh nghĩ rằng em cư xử khá là khác thường đấy." Nghe thấy tôi nói vậy, Lisa cũng nhìn Tia và cau mày. "Nói về việc này, Kili-san đã làm những biện pháp ép buộc đó để nói chuyện riêng với Tia-san. Hai người đã nói cái quái gì thế?" "......" Đáp lại câu hỏi đó, anh mắt của Tia do dự đảo khắp nơi. Nhìn thấy phản ứng của em ấy, tôi ngập ngừng xen vào. "Nếu đó là điều khó nói thì em không cần phải ép buộc bản thân mình đâu. Nhưng nếu có vướng phải rắc rối nào đó, em có thể nói với anh bất cứ lúc nào cũng được." "…Tia hiểu rồi." Tia khẽ đáp lại và gật đầu. Lisa thở dài rồi nhắc nhở em ấy, "Đó là một lời hứa, được chứ?" "Giờ thì, cũng đã khuya rồi. Hôm nay chúng ta ngừng tại đây." Có lẽ quyết định rằng hiện giờ không còn gì để thảo luận nữa, Mitsuki thông báo kết quả của cuộc gặp mặt. Do đó, chúng tôi rời khỏi phòng của Mitsui và trở về phòng của mình. Căn phòng dành cho khách của tôi đối diện chính xác với phòng của Mitsuki. Bên trong căn phòng chỉ bao gồm một chiếc giường, một cái bàn và một tủ đựng quần áo. Kế đến là một phòng tắm cùng toilet. Một căn phòng giản dị. So với việc sống ở trong lâu đài ở Công Quốc Erlia, ở dây khá là chật chội nhưng với tôi, căn phòng này mang lại cho tôi cảm giác yên tâm hơn. Mặc cho sự cám dỗ của việc ngã người trên giường, tôi đè nén cơn buồn ngủ của mình và trở lại hành lang. Sau khi chắc rằng không có ai ở xung quanh, tôi tiến đên phòng của Iris. Tôi gõ cửa và cô ấy nhanh chóng đáp lại. "Đến đây." Iris mở cửa và thò đầu ra ngoài. "Tớ có thể phiền cậu một lát không?" "—Dĩ nhiên rồi." Với đôi bờ má đỏ ửng, Iris lo lắng mời tôi vào phòng của cô ấy. Phòng của Iris có cách bố trí giống hệt phòng Mitsuki và tôi, nhưng ở đây có mọi loại đồ dùng nằm rải rác một cách bừa bộn. "Ơ, tớ sẽ dọn dẹp ngay!" "Đ-Được thôi." Tôi tránh nhìn trong khi chờ Iris đang luống cuống nhồi nhét đồ lót và những đồ dùng khác vào trong túi của cô. "C-Cám ơn vì đã chờ. Mời ngồi, Mononobe." Iris kéo cái ghế ở chỗ cái bàn ra cho tôi rồi ngồi ngồi tự mình ngồi xuống chiếc giường. "Cám ơn." Thấy tôi đã ngồi lên ghế, Iris lên tiếng. "Vậy, cậu muốn nói về chuyện gì?" Iris nghiêng đầu và hỏi tôi. Tôi trả lời: "Tớ muốn giải thích cho cậu những gì đã xảy ra chi tiết hơn, Iris. Thực ra là, tớ đã tiết lộ bí mật của mình cho Ren." Ngay từ đầu, chỉ mình Iris biết được bí mật của tôi và giờ tôi đang nói với cô ấy rằng Ren cũng đã biết điều đó. "Tớ hiểu rồi, hmm… Tớ đoán điều đó là tốt nhất rồi. Vậy Ren-chan đã phản ứng như thế nào?" "Mặc dù có tức giận, em ấy lại lo lắng nhiều hơn về tớ. Em ấy có nói rằng: 'Giờ không phải là lúc để vui đùa ở nơi thế này. Hãy nhanh chóng quay lại thực hành việc truyền vật chất tối.' " "Ren-chan thực sự rất tốt bụng." Iris mỉm cười dịu dàng và tiếp tục: "Vậy, cậu cảm thấy như thế nào, Mononobe, khi giờ cậu đã có một cô em gái tốt bụng như vậy?" Iris hỏi như đang trêu chọc tôi. "À… Umm, tớ thực sự rất vui khi mình có thể trở thành một người bạn tốt hơn với em ấy." Tôi cận thận chọn những từ ngữ của mình. Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy rằng mọi chuyện sẽ tệ đi nếu tôi cứ nói một cách thiếu cẩn trọng. "Chắc chắn rồi. Khuôn mặt của cậu trông rất dịu dàng khi em ấy gọi cậu là Onii-chan." "T-Tớ đâu có…" "Cậu không thể giấu được đâu, bởi vì tớ luôn quan sát cậu kĩ càng mà, Mononobe, ah…" Iris khẳng định một cách tự tin nhưng lại đỏ mặt ngay khi nhận ra được ý nghĩa những lời nói của mình. Do cũng cảm thấy xấu hổ, tôi ngoảnh mặt đi. "Đừng có đột ngột nói thứ gì đó xấu hổ như vậy chứ…" "Ahaha… Xin lỗi." Mặc dù đang xin lỗi, trông Iris khá là vui sướng. "Có chuyện gì với cậu sao?" "Ừ, không hiểu sao việc cậu trở nên xấu hổ bởi những gì tớ nói khiến tớ rất vui, Mononobe." Iris trả lời với khuôn mặt đỏ ửng. Nghe thấy điều gì đó như vậy từ cô khiến tôi càng khó đối diện trực tiếp với cô ấy hơn. Cuộc nói chuyện dừng lại, khiến tôi ý thức được sự yên lặng trong căn phòng. Nhưng thay vì là sự nghẹt thở, kiểu yên lặng này có cảm giác như là một khoảnh khắc thoải mái đầy ngọt ngào. Tuy nhiên. Chúng tôi không thể cứ như vậy mãi được bởi vì tôi đến đây là vì một mục đích khác. Sau trận chiến với Yggdrasil ở Midgard, tôi vẫn chưa có cơ hội để ở một mình và thực sự trò chuyện với Iris, vậy nên tôi phải nói với cô ấy về "điều đó" ngay lúc này. "—Iris này, thực ra có chuyện quan trọng tớ cần phải bàn với cậu." Tôi cố tình làm căng biểu hiện thoải mái của mình và nói bằng một giọng nghiêm trọng. "Eh? Chuyện gì vậy?" Nhìn thấy tôi như vậy, Iris chuẩn bị tinh thần và hỏi tôi một cách cứng nhắc. "Miễn là Ren có thể cung cấp ổn định vật chất tối cho tớ, kế hoạch chiến đấu chống lại Yggdrasil có thể sẽ thực hiện được. Chúng ta không biết được rằng liệu những gì Kili đã nói có đúng hay không cho đến khỉ chúng ta thử nó." "Đúng thế. Chúng ta không thể không làm gì cả." Iris đồng ý trong khi lắng nghe tôi. "Ngoài ra, một khi trận chiến nổ ra, Catastrophe của cậu sẽ là sức mạnh chủ lực trong trận chiến. Kế hoạch chiến đấu của Mitsuki và Shinomiya-sensei có lẽ sẽ cân nhắc đến sức mạnh của cậu. Khi thời khắc quyết định đến, hiệu trưởng có lẽ sẽ cho phép cậu sử dụng Catastrophe, và dù cho cậu có không muốn đi nữa, Iris, chắc chắn cậu cũng sẽ nhận ra được "nó." "Nhận ra cái gì?" Iris tròn xoe mắt và hỏi. —Mình đã biết rằng cô ấy không nhận thức được, đó là lý do tại sao mình phải sử dụng cơ hội này để nói riêng với cô ấy. "Iris, cậu đã sử dụng Catastrophe mà không thông qua vật chất tối." "Eh… Việc không thông qua vật chất tối này là gì—" Có lẽ nó khó mà hình dung được. Iris để lộ một cái nhìn bối rối. "Trong trận chiến với Yggdrasil ở Midgard, Iris, cậu đã sử dụng tia sáng màu đỏ đó—Catastrophe—một cách trực tiếp, đó là lý do tại sao cậu không bị ảnh hưởng bởi sự can thiệp của Yggdrasil. Nếu đó là Catastrophe của cậu, Iris, tớ nghĩ rằng cậu sẽ có thể tấn công một cách bình thường dẫu cho có tieps cận cơ thể chính của Yggdrasil." "Eh! Không phải là tuyệt lắm sao? Điều đó có nghĩa là tớ có thể đối đầu trực tiếp với Yggdrasil! Có lẽ tớ có thể tự mình đánh bại được nó!?" Với một biểu hiện vui mừng, Iris la hét một cách phấn khích. "K-Không, vẫn chưa chắc chắn được liệu cậu có thể chiến đấu một mình không do chúng ta vẫn chưa biết được quy mô Catastrophe của cậu hay nó có thể sử dụng được bao nhiêu lần. Và dù cho cơ thể của Yggdrasil có thể bị phá hủy, nó chỉ cần chuyển cốt lõi ý thức của mình đến một nơi khác thôi." "Ừ nhỉ… Sau khi phá hủy phần cơ thể, cậu cần phải tấn công ý thức của Yggdrasil. Nhưng vì vật chất tối sẽ bị đánh cắp, nên cậu không thể tiếp cận bởi là người chủ chốt… Hừm, chúng ta nên làm gì đây?" Iris khoanh tay lại và bắt đầu vắt não suy nghĩ, nhưng phản ứng của cô hoàn toàn khác so với những gì tôi dự đoán. "Mitsuki và Shinomiya-sensei có lẽ là đang nghĩ về cách tiếp cận Yggdrasil, vậy nên hãy để việc đó lại cho họ. Mà đúng hơn… Cậu không lo lắng sao, Iris?" "Lo lắng ư? Tại sao chứ?" "Cậu biết là mình đã trực tiếp sử dụng Catastrophe mà không cần chuyển hóa vật chất tối, đúng chứ? Điều đó chưa từng có tiền lệ. Nếu Asgard biết được điều này, Iris, cậu có thể bị xem như là một con rồng." "Huh…" Có lẽ chỉ nhận ra sau khi tôi đề cập đến điều đó. Iris ngạc nhiên nhìn vào bản thân mình. "…Nhưng tớ không phải là một con quái vật giống như Basilisk hay Leviathan, đúng chứ? Tớ sẽ không phá hủy những thành phố hay làm điều gì tồi tệ cả, cậu biết chứ?" "Tớ biết, nhưng Asgard và NIFL sẽ nhận định những D nguy hiểm như là những tai ương và cho phép hành quyết họ. Nếu những kẻ đó tìm hiểu về cậu, chúng chắc chắn sẽ xem cậu là một mối đe dọa, vậy nên trong mọi trường hợp, đừng nên để lệ rằng cậu có thể sử dụng trực tiếp Catastrophe." Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của Iris và căn dặn vô bằng một giọng mạnh mẽ. "Đ-Được rồi, tớ hiểu rồi. Nhưng… Nếu vậy thì có nghĩa là tớ không thể sử dụng nó trước người khác sao?" "Mặc dù sẽ có rủi ro, nhưng cậu có thể nói rằng mình đã tức thời chuyển hóa vật chất tối, vậy thì sẽ không thể nói ra sự khác biệt." Iris trông khá là rối trí. Tôi cân nhắc trong khi đáp lại cô. Vật chất tối gần như là không thể thấy được nếu được chuyển hóa cùng lúc nó được tạo ra. Cho dù có đứng bên cạnh quan sát, cũng không thể chỉ ra được. Nếu Iris sử dụng Catastrophe lần nữa bên trong tầm cạn thiệp của Yggdrasil, thì bí mật có thể sẽ bị phát hiện… Nhưng vì Mitsuki không để ý đến điều này, em ấy có lẽ sẽ nghĩ ra một kế hoạch dẫn đến một tình huống như vậy. "Tớ rất vui vì đã được biết điều này… Tớ nghĩ rằng mình không thể chiến đấu bên cạnh những người khác thêm nữa." Iris thở phào nhẹ nhõm. Dường như cô ấy lo lắng nhiều hơn về những người khác hơn là lo lắng cho chính mình. Huỵch. Iris ngã nửa thân trên người trên lên trên chiếc giường và hướng cánh tay phải về phía trần nhà. "Cơ mà, một con rồng hử… Mononobe, cậu có nghĩ tớ trông giống như một con rồng không?" "Không, không hề giống chút nào cả. Cậu là con người, Iris à." Tôi khẳng định và Iris mỉm cười. "Cám ơn, nhưng tớ nghĩ rằng mình vừa mới mất đi một chút tự tin rồi." Dường như Iris đã dần nhận ra độ nghiêm trọng của vấn đề. Giọng nói của cô ấy đượm chút não nề. "Đừng lo lắng gì cả, Iris, cậu không hề thay đổi chút nào cả." "Thật sao? Nếu vậy thì… thì cậu hãy kiểm tra kĩ lưỡng để xác nhận." Iris bật dậy từ chiếc giường. "Cậu đang yêu cầu tớ xác nhận sao…?" "Tớ muốn cậu giúp tớ xác nhận lại bằng chính đôi mắt của cậu, Mononobe, rằng không có gì khác lạ cả về tớ. Xin cậu đấy." "Đ-Được rồi." Iris nghiêm túc cầu xin và tôi đứng dậy khỏi ghế. Tôi đi vòng quanh Iris, người đang mang trên mình bộ đồng phục trườn học, quan sát cô từ mọi hướng. Mái tóc màu bạc chói sáng, nét mặt đáng yêu, đôi tay và đôi chân mảnh mai, làn da trắng nõn nà, một bộ ngực căng phồng có thể thấy được kẻ cả với bộ đồng phục, một bờ eo thon thả— Nhìn kĩ lại, mọi thứ của cô ấy đều rất quyến rũ. Tôi cảm thấy nhịp tim của mình tăng một cách tự nhiên. Màu sắc của làn da lộ ra giữa chiếc váy ngắn và đôi tất chân của cô thu hút ánh nhìn của tôi. "Thế nào?" Sau khi nhìn thấy tôi đi vòng quanh mình một lần, Iris hỏi tôi. "Dù cậu có hỏi thì…" Do quá bị thu hút, tôi thậm chí còn không thể nhìn thẳng vào mắt cô ấy. "Cái gì? Có gì đó kì lạ ở tớ thật sao?" Thấy tôi do dự, Iris cuống lên. "Không, không hề, nhận xét duy nhất của tớ là… umm, Iris, cậu thật sự rất đáng yêu…" Tôi nén sự xấu hổ của mình lại và đáp. Khuôn mặt Iris đột ngột trở nên đỏ lựng. "Đ-Đáng yêu… Thật tình à, đó đâu phải là điều tớ muốn nghe!" "Oh, dĩ nhiên là không có gì kì lạ cả, được chứ?" Tôi cuống cuồng thêm vào nhưng Iris nhìn chằm chằm vào tôi vói khuôn mặt ửng đỏ. "Thật chứ?" "Tớ không nói dối đâu." Tôi gật đầu nhưng Iris dường như vẫn chưa thỏa mãn. Cô ấy nhìn vào cơ thể mình. "Nghĩ kĩ hơn thì… Để xác nhận một cách chính xác, tớ phải cởi đồ… Đúng chứ?" Iris nói như thể đang bị thôi miên và bắt đầu cởi chiếc ruy-băng trên đồng phục của cô. "C-Chờ đã nào! Dù nhìn thế nào thì điều này cũng sẽ rất tệ đấy!" Tôi cuống cuồng dừng Iris lại. Nếu tôi nhìn thấy cô ấy cơ thể trần truồng của cô ấy trong những hoàn cảnh như thế này, tôi không tự tin rằng mình có thể kiềm chế được mình. "Nhưng… Tớ sẽ quá lo lắng mà không ngủ được trừ khi chúng ta xác nhận rõ ràng." Biểu cảm của Iris là một sự pha trộn của sự xấu hổ và lo lắng. Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt cầu xin. Tôi tuyệt vọng vắt kiệt bộ não của mình, suy nghĩ phải làm gì và cuối cùng nghĩ ra một giải pháp. "Vậy thì hãy chỉ cho tớ xem ấn rồng của cậu thôi. Sự biến đổi của một D thường thẻ hiện ở trên ấn rồng của họ. Không chỉ khi bị nhắm đến bởi một con rồng. Những vết sẹo xuất hiện gần ấn rồng của tớ khi tớ nhận được những khả năng để sao chép lại sức mạnh của Leviathan và Hraesvelgr. Vậy nên tớ nghĩ không cần phải quan sát những nơi khác nếu không có gì thay đổi ở ấn rồng." Tôi nói những điều đó với Iris chỉ trong duy nhất một hơi. "T-Thật sao?" "Đúng vậy đấy." Trong khi cô ấy đang bị đe dọa bởi khí tức của tôi, tôi gật đầu với một biểu hiện nghiêm túc để khiến Iris chấp thuận lời đề nghị của tôi. "…Tớ hiểu rồi, vậy thì cậu phải nhìn thật kĩ nhé." Với đôi tay đang khẽ run rẩy, Iris nắm lấy chiếc váy của mình và chầm chậm mở phía trước ra. Làn da trắng nõn và mịn màng được phô bày ra bên ngoài. Phần bụng của Iris lộ ra ngay trước mắt tôi. Ánh mắt của tôi bị hút vào chỗ lõm ở rốn và đường nét bờ eo của cô. Tôi một thoáng khô lời. "M-Mononobe, đừng nhìn chằm chằm bụng tớ nữa mà hãy nhìn vào ấn rồng của tớ này." Iris nói với một khuôn mặt đỏ rực. Có lẽ do sự xấu hổ, làn da của cô lấm tấm mồ hôi và ửng lên một màu đỏ. "X-Xin lỗi." Tôi vội vàng tạo tư thế quỳ xuống, đưa khuôn mặt của mình tiến sát vào ấn rồng ngự trị trên bờ hông của cô. "Kyah… H-Hơi thở của cậu đang chạm vào tớ." Iris run lên. Mùi hương ngọt ngào từ làn da của cô đang làm lung lay lý trí của tôi nhưng tôi đã tập trung toàn bộ sự tự chủ vào trong tim của mình và quan sát kĩ càng ấn rồng của cô. "Không có gì bất thường ở đây cả." Tôi báo lại một cách bình tĩnh nhất có thể. Tôi đã được nhìn thấy ấn rồng của Iris vô số lần. Gặp gỡ Iris lần đầu tiên khi cô trần truồng xuất hiện từ biển và trong suốt thời gian khi Laviathan nhắm vào cô. Vì đó đều là những tình huống gây sốc, nên những kí ức rất là sống động. Do vậy, tôi có thể khẳng định chắc chắn rằng kích thước và hình dạng của nó không hề thay đổi. "Đừng chỉ nhìn như vậy thôi, cậu hãy chạm vào nó đi." Tuy nhiên, Iris vẫn cảm thấy lo lắng và nói điều đó. "Cậu muốn tớ chạm vào nó sao… T-Tớ có thể sao?" "Ừm." Iris trả lời bằng một giọng gần như không thể nghe thấy được. Mặc cho sự do dự dang dâng trào trong tim, tôi vẫn đưa tay ra sờ vào ấn rồng của Iris, chạm vào làn da mềm mại ấy với những ngón tay của tôi. "Mmm..." Một giọng nói ngọt ngào thốt ra khỏi đôi bờ môi của Iris khiến xương sống tôi run lên. "Ah—ya..." Tôi vuốt ve ngón tay mình dọc theo ấn rồng. Iris trông lúng túng do cái cảm giác nhồn nhột. "Mmmmmm... Ah—Ahhh!" Những tiếng rên rỉ đầy quyến rũ làm rung động mang nhĩ của tôi. Làn da trắng trẻo của Iris đã trở thành một màu đỏ nhạt. Kết cấu của cái ấn rồng không khác chút nào so với làn da bình thường, cho nên, tôi không nhận thấy được điều gì khác thường cả. "N-Nó vẫn ổn. Không có gì kì lạ cả." Mặc dù cảm nhận được một sự tê dại ở sâu trong tâm trí, tôi vẫn cố gắng duy trì sự tỉnh táo của mình và nói. "Tớ hiểu rồi… Cám ơn cậu, Mononobe." Nhưng ngay khi tôi gần như rút tay mình lại, Iris đặt bàn tay của mình lên trên bàn tay của tôi. "Iris?" Tôi ngước đầu lên nhìn cô ấy trong sự bất ngờ, bắt gặp ánh mắt say đắm của cô ấy. Thình thịch—Trái tim tôi đột ngột đập rộn lên. Tôi không thể dời mắt khỏi Iris. Cứ vậy, chúng tôi say đắm nhìn nhau. Tôi đứng dậy khỏi tư thế quỳ gối của mình, làm đảo ngược chiều cao khoảng cách giữa ánh mắt của chúng tôi. Iris nhìn tôi với một biểu hiện bồn chồn. Trái tim tôi đập nhanh hơn. Iris nắm lấy bàn tay của tôi, đan xen những ngón tay vào nhau và dựa người về phía tôi. Iris chạm vào tôi với cơ thể nóng bừng của mình, cảm giác mềm mại ấy đang dần ăn mòn sự tỉnh tảo của tôi. Tâm trí tôi trở nên trống rỗng, không thể nghĩ ngợi gì. "Mononobe…" Khuôn mặt của chúng tôi tiến sát lại gần một cách tự nhiên, hơi thở của chúng tôi hòa quyện vào nhau, đôi môi— Nhưng ngay lúc đó, thiết bị đầu cuối của tôi reo lên. "!?" Iris và tôi lấy lại được ý thức và hoảng loạn tách nhau ra. "X-Xin lỗi, tớ nghĩ đó là một cuộc gọi." "Oh… Umm, tớ xong rồi, vậy nên cậu đừng để ý đến tớ làm gì. Đó có thể là một cuộc gọi quan trọng, hãy bắt máy đi, Mononobe." Iris đỏ mặt nói với tôi. "Tớ hiểu rồi, vậy thì tớ quay lại phòng mình đã nhé." "—Ừ, ngủ ngon nhé." Iris vẫy tay và tôi nói chúc ngủ ngon với cô ấy trước khi nhanh chóng quay lại phòng mình. Cái thiết bị đầu cuối vẫn tiếp tục kêu. ID người gọi không rõ. —Cái kiểu thế này, lại là Thiếu tá Loki sao? Trong khi hồi tưởng lại khuôn mặt người cựu chỉ huy của mình, người luôn gọi đến đúng vào những phút gay cấn, tôi nhấn nút để nghe cuộc gọi. Nhưng giọng nói tôi nghe thấy lại không thuộc về người mà tôi đã dự đoán. 'Xin lỗi vì đã khuya thế này mà vẫn làm phiền cậu. Hiện giờ cậu có đang rỗi không?' "…Giọng nói này… Là Giám đốc Miyazawa?" Tôi gọi to tên người cha của Ren và cũng là giám đốc của phòng thí nghiệm này. Mặc dù thiết bị đầu cuối có hỗ trợ gọi video, nhưng lần này chỉ có mỗi giọng nói và một màn hình tối om, vậy nên tôi không thể nhận diện khuôn mặt người gọi. 'Đúng vậy, tôi có một vài việc muốn hỏi riêng cậu, đó là lý do tại sao tôi lại gọi cho cậu.' "Làm sao mà ông biết được số điện thoại của tôi…?" 'Với khả năng của tôi thì mấy thứ tầm thường như vầy thì dễ dàng tìm ra thôi. Mà bỏ chuyện đó qua một bên đi, giờ cậu có thể đi lên thang máy không? Khi cậu vào thang máy rồi, nó sẽ tự động đưa cậu đến tầng hiện tôi đang ở. Thông tin chi tiết thì hãy chờ đến lúc đó đã.' "Ông lấy quyền gì mà tự mình quyết—" Trong khi ông giám đốc nói mà không cho ai chen vào, tôi không khỏi chau mày. 'Vậy tôi sẽ chờ cậu.' Bỏ qua những gì tôi nói, ông ta cúp máy. "Cái thể loại gì thế này…?" Tôi không có lý do gì để chiều theo ý ông ta cả. Thông thường thì hẳn ai cũng sẽ bỏ qua một yêu cầu khiếm nhã như thế này, nhưng— Tôi hồi tưởng lại quá khứ của Ren mà Ariella đã nói cho tôi ngày hôm nay. Cô ấy nói rằng Ren đã từ bỏ việc nói chuyện tất cả là bởi vì Miyazawa Kenya. Mặc dù tôi muốn chửi thẳng vào mặt ông ta, nhưng tôi biết rằng dù có nói gì thì cũng chẳng có tác dụng gì với ông ta cả. Tuy nhiên, qua giao tiếp với ông ta, có lẽ tôi sẽ có thể làm được điều gì đó cho Ren. Tự nhủ với bản thân điều đó, tôi rời khỏi căn phòng và đi đến thang máy.
|