Khi Cảnh Kỳ quay lại thì đã là hai ngày sau. Có vẻ anh không hề nói gì với Thái Vương về lời thú tội của Thái Kỳ, thái độ của Kiêu Tông vào mỗi bữa tối đều không hề thay đổi. Thái Kỳ chỉ biết thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không hề cảm thấy dễ chịu hơn. Giờ đây, Thái Kỳ đã có thể cảm nhận được linh khí của kỳ lân. Sau khi thi lễ ở cửa, Thái Kỳ nhìn về phía Kiêu Tông, xung quanh anh không hề phát ra cảm giác gì gọi là vương khí. Cậu đi vào trong và quỳ xuống, chờ đợi mệnh lệnh được ban ra. Cảnh Kỳ ra hiệu cho Thái Kỳ đến gần và nói: “Hai vị này chính là Diên Vương và Diên Đài phụ.” “Nhưng…” “Đủ rồi!”

AttributesValues
rdfs:label
  • Thập Nhị Quốc Ký Phong Hải, Mê cung Ngạn Quyển 2 Chương 13
rdfs:comment
  • Khi Cảnh Kỳ quay lại thì đã là hai ngày sau. Có vẻ anh không hề nói gì với Thái Vương về lời thú tội của Thái Kỳ, thái độ của Kiêu Tông vào mỗi bữa tối đều không hề thay đổi. Thái Kỳ chỉ biết thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không hề cảm thấy dễ chịu hơn. Giờ đây, Thái Kỳ đã có thể cảm nhận được linh khí của kỳ lân. Sau khi thi lễ ở cửa, Thái Kỳ nhìn về phía Kiêu Tông, xung quanh anh không hề phát ra cảm giác gì gọi là vương khí. Cậu đi vào trong và quỳ xuống, chờ đợi mệnh lệnh được ban ra. Cảnh Kỳ ra hiệu cho Thái Kỳ đến gần và nói: “Hai vị này chính là Diên Vương và Diên Đài phụ.” “Nhưng…” “Đủ rồi!”
dcterms:subject
dbkwik:sonako/prop...iPageUsesTemplate
abstract
  • Khi Cảnh Kỳ quay lại thì đã là hai ngày sau. Có vẻ anh không hề nói gì với Thái Vương về lời thú tội của Thái Kỳ, thái độ của Kiêu Tông vào mỗi bữa tối đều không hề thay đổi. Thái Kỳ chỉ biết thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không hề cảm thấy dễ chịu hơn. Vào buổi trưa hôm ấy, khi Thái Kỳ vẫn đang lo lắng như mọi ngày thì một sứ giả từ hậu điện đến đón Thái Kỳ và yêu cầu cậu phải thay lễ phục và đến phòng khách ngay. Thái Kỳ vội vàng chạy đến hậu điện và nhận ra Kiêu Tông và Cảnh Kỳ đang chờ mình bên trong phòng khách cùng hai người lạ mặt. Người ngồi chính giữa trông có vẻ như cùng tuổi với Kiêu Tông và là một vị khách vô cùng quan trọng. Đứng kế bên anh ta một thiếu niên lớn tuổi hơn Thái Kỳ một chút. Cũng như Cảnh Kỳ, thiếu niên ấy cũng có mái tóc vàng nhưng tỏa kim quang nhạt hơn Cảnh Kỳ, hoặc cũng có thể chỉ mỗi Thái Kỳ cảm thấy thế. Cảnh Kỳ cũng tỏa ra một luồng sáng tương tự, có lẽ ánh sáng ấy là linh khí của kỳ lân, vì thế nên Thái Kỳ nghĩ rằng thiếu niên ấy cũng là một kỳ lân. Giờ đây, Thái Kỳ đã có thể cảm nhận được linh khí của kỳ lân. Sau khi thi lễ ở cửa, Thái Kỳ nhìn về phía Kiêu Tông, xung quanh anh không hề phát ra cảm giác gì gọi là vương khí. Cậu đi vào trong và quỳ xuống, chờ đợi mệnh lệnh được ban ra. Cảnh Kỳ ra hiệu cho Thái Kỳ đến gần và nói: “Hai vị này chính là Diên Vương và Diên Đài phụ.” Thái Kỳ mở to mắt. Vì thế nên Kiêu Tông phải ngồi ở vị trí thấp hơn. Thái Kỳ quỳ xuống và khẽ cúi đầu. Theo nghi lễ, khi diện kiến quốc vương thì phải cúi người thật sâu, hai tay đặt xuống đất ở phía trước và trán chạm đất. Tuy nhiên, đối với kỳ lân thì chỉ cần quỳ xuống và cúi đầu là đủ. “Lần đầu ra mắt…” Thái Kỳ biết rõ phải hành lễ như thế nào, tuy nhiên, cậu lại không biết phải nói gì nên đành chào hỏi xã giao. Kiêu Tông nhẹ nhàng giáo huấn Thái Kỳ: “Cao Lý, ngươi phải dập đầu hành lễ.” “Hả?” Thái Kỳ kinh ngạc nhìn Kiêu Tông. “Thời gian trị vì của Diên Vương chỉ sau mỗi Tông Vương. Chúng ta không thể đánh đồng ngài với các quốc vương khác.” “Nhưng…” Thái Kỳ bối rối nhìn hai kỳ lân còn lại, nhưng cả Cảnh Kỳ lẫn Diên Kỳ đều không phản đối những lời này của Kiêu Tông. “Xin lỗi…” Thái Kỳ đặt tay xuống đất và cúi đầu một lần nữa, nhưng cho dù cố gắng cúi sâu đến đâu thì thân thể cậu cứ vô thức dừng lại giữa chừng. “Sao thế?” Diên Vương đang ngồi phía trước liền hỏi. “Không có gì.” Thái Kỳ trả lời. Cậu lại cố gắng cúi đầu một lần nữa nhưng vẫn vô thức dừng lại. “Vậy sao? Chẳng lẽ kỳ lân của Đới quốc có gì bất mãn với Nhạn quốc?” “Không.” Thái Kỳ nhìn về phía Kiêu Tông một cách cầu cứu nhưng anh đã nghiêm mặt lại. “Thái Kỳ, ngươi làm gì thế?” Giọng Kiêu Tông đanh lại. Thái Kỳ lại cố một lần nữa nhưng vẫn khựng lại khi cúi người xuống. Cho dù cố gắng đến đâu thì cậu vẫn không thể cúi sâu hơn, trán vẫn cách mặt đất một khoảng cách lớn. Ngoài việc trán không thể cúi sát đất ra, cả tay cậu cũng không thể cử động. “Ồ, xem ra ngươi quả thật bất mãn với ta.” Giọng Diên Vương lạnh lùng. Thái Kỳ bối rối nhìn về phía Diên Vương và nói: “Không phải…” Đứng bên cạnh Diên Vương, Diên Kỳ nói một cách lãnh đạm: “Ngay cả lễ nghi cơ bản mà cũng không rõ. Nếu không phải Cảnh Đài phụ có lời mời thì Diên Vương cũng chẳng có lý do gì để đến Đới quốc này. Sao ngươi có thể vô lễ đến thế?” Diên Vương nở một nụ cười chế giễu và nói: “Đây là lần đầu tiên có một kỳ lân dám xem thường ta. Có lẽ Đới quốc quả thật căm ghét Nhạn quốc. Thái Vương ra lệnh cho ngươi làm thế ư? Thái Vương bảo ngươi không được hành lễ với ta sao?” “Không phải…” Nhưng xung quanh Thái Kỳ chỉ là những gương mặt nghiêm khắc, không ai tỏ vẻ có ý giúp đỡ cậu. “Nếu không phải vậy thì tại sao ngươi lại không thể hành lễ với ta cho ra hồn? Như thế là xúc phạm Nhạn quốc!” “Thái Kỳ!” Kiêu Tông lên tiếng khiển trách. Thái Kỳ vội thử dập đầu hành lễ một lần nữa, nhưng cậu vẫn không thể cúi sâu hơn, khoảng cách giữa trán và mặt đất vẫn không thu lại. Cậu không hiểu vì sao cơ thể này lại không nghe lời mình, mồ hôi bắt đầu túa ra, mọi chuyện trở nên khó khăn hơn, cả hơi thở cũng bắt đầu nghẹn đi. Diên Vương đứng dậy, Thái Kỳ thấy Diên Vương đang đi về phía mình. “Sao thế? Ngươi nhất quyết không coi ta ra gì à?” Khi âm thanh uy nghiêm này phát ra, thì mái tóc Thái Kỳ cũng bị túm lại, Diên Vương đã mạnh tay đẩy Thái Kỳ xuống. “Chỉ mỗi dập đầu hành lễ mà cũng khó khăn đến thế ư?” Thái Kỳ không biết giải thích ra sao, có một lực từ bên trong đang ngăn không cho cậu cúi đầu. Rõ ràng cậu hiểu mình không thể chống lại Diên Vương, nhưng cơ thể cậu đã không còn nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân. “Cố chấp…” Diên Vương đẩy Thái Kỳ xuống mạnh hơn. Bất chợt, mọi thứ đột nhiên dừng lại. “Đủ rồi!” Nghe thấy tiếng nghiến răng, Thái Kỳ cảm thấy sức mạnh từ bàn tay trên đầu mình đã biến mất. Khi nhìn lên thì Diên Kỳ đã đẩy tay Diên Vương ra. “Cái tên này, sao ngươi lại có thể đối xử với một đứa trẻ như thế? Thái Kỳ, đệ có sao không?” Thái Kỳ lấy lại nhịp thở và nhìn Diên Kỳ một cách bối rối. “Sắc mặt đệ tệ quá… Nào, đứng lên được không? Hay ngồi nghỉ một chút nhé?” Diên Kỳ không ngần ngại dùng tay áo lau những giọt mồ hôi trên mặt Thái Kỳ trong khi Cảnh Kỳ giúp Thái Kỳ đứng dậy. “Đỡ hơn chưa? Ngồi xuống rồi hãy nói…” Lúc này, Diên Vương sững người lại và nhìn cảnh tượng này một cách thích thú. “Sức mạnh tình thân thật khiến người ta cảm động à nha…” “Đồ ngốc! Ngươi đã làm quá rồi! Bại hoại!” Thái Kỳ ngơ ngác nhìn cả ba người. “Ta đã sớm biết ngài vốn là người lỗ mãng, nhưng không ngờ ngài có thể lỗ mãng đến đến thế.” “Chính ngươi đã đề nghị việc này mà…” “Nhưng ta không nhờ ngài làm đến mức này.” “Chuyện gì cũng phải có giới hạn của nó.” Cả Cảnh Kỳ và Diên Kỳ đều không ngừng trách mắng Diên Vương, trông anh có vẻ có chút khó xử. “Vậy…” Diên Vương mỉm cười với Thái Kỳ và nói: “Đã hiểu chưa?” Thái Kỳ không biết phải hiểu gì. “Kỳ lân tuyệt đối sẽ không thề nguyền một giao ước giả.” Diên Kỳ đánh mạnh vào đầu Diên Vương, sắc mặt anh liền mềm ra. “Đừng nói rằng ngươi không hiểu chuyện từ phía quốc vương đó.”
Alternative Linked Data Views: ODE     Raw Data in: CXML | CSV | RDF ( N-Triples N3/Turtle JSON XML ) | OData ( Atom JSON ) | Microdata ( JSON HTML) | JSON-LD    About   
This material is Open Knowledge   W3C Semantic Web Technology [RDF Data] Valid XHTML + RDFa
OpenLink Virtuoso version 07.20.3217, on Linux (x86_64-pc-linux-gnu), Standard Edition
Data on this page belongs to its respective rights holders.
Virtuoso Faceted Browser Copyright © 2009-2012 OpenLink Software