abstract
| - Nhiều phút đã qua kể từ lúc tôi và Saji bắt đầu chiến đấu. Cậu ấy và tôi vẫn còn đang ăn miếng trả miếng từng nắm đấm. Bất kể bạn nhìn cách nào, tôi đang có lợi thế. Saji đã tơi tả rồi. Cậu ta đang tự bảo vệ bản thân bằng một sợi dây bao phủ lấy cánh tay tựa một cái khiên, nhưng cậu ta không thể phản công. Đôi lúc cậu ta bị mất thế của mình đến nỗi đâm sầm vào cửa hàng sau lưng cậu. Trận đấu qua lại giữa chúng tôi gần như là cân bằng. Tuy nhiên, điểm tấn công và cả phản công của tôi đang tăng lên đến một mức mà thậm chí hai chúng tôi không thể đem ra so sánh. Tôi vẫn chưa đạt đến sức mạnh thực sự của mình, nhưng mà… Tôi đánh ngã cậu ấy nhiều lần. Kể cả như vậy, cậu ấy vẫn lại đứng lên. Kể cả khi chân cậu ấy run rẩy khi làm điều đó! Saji ném cú đấm vào áo giáp của tôi. Nắm đấm của cậu ấy đã hỏng rồi. Tôi có thể nghe tiếng nắm tay cậu răng rắc, và chúng nhuốm đầy máu. Mặc dù Saji đã phóng một sợi cước vào tôi, hào quang của Sekiryuutei thổi bạt nó đi và không cho phép nó tiếp xúc trực tiếp đến tôi. Tuy nhiên, sợi dây lúc trước đã chạm đến cánh tay phải của tôi lúc cậu ta mới đến vẫn chưa biến mất kể cả khi tôi đã chuyển sang trạng thái chiến giáp, và không kể bao nhiên lần tôi cố gắng đánh bay nó bằng hào quang của mình, nó vẫn không chịu đi ! Thế là cái chỗ quỷ nào nó đã tiếp xúc thế này ? Có lẽ thanh Ascalon tôi đã cho Xenovia mượn có thể cắt đứt nó, nhưng thật vô nghĩa khi nói chuyện đó lúc này. Tôi sẽ phải cuốn phăng nó ra trước khi chúng tôi tập trung lại với nhau. Cũng còn điều gì đó lạ. Mặc dù bộ giáp của tôi lẽ ra rất chắc chắn, mỗi lần Saji xoay xở đánh được tôi, đầu óc và cơ thể tôi run rẩy và . Nó đã dần dần trở nên rõ rệt, và cơn đau tôi nhận lãnh bảo tôi rằng tôi chắc hẳn đã sưng tấy lên bên dưới bộ áo giáp. – Tôi cũng chắc chắn đã bị thương tích. “ ... Tôi sẽ thắng... Hôm nay, tôi sẽ đánh bại cậu... Tôi sẽ đặt bước chân đầu tiên đến ước mơ của mình...” Con người trước mắt tôi là gì ? Kể cả khi máu bắn tung tóe ra, cậu ta là gì ? Tại thời điểm ấy, tâm trí tôi hồi tưởng lại những lời Tannin – ossan đã nói với mình trong suốt đợt huấn luyện. [Cậu nhóc, nghe kĩ nhé. Đòn tấn công đáng sợ nhất là một ‘heavy blow’.] [Heavy blow ?] [Yeah, The Rating Games mà cậu đang chuẩn bị tham chiến kể từ lúc này sẽ có rất nhiều người chiến đấu với rất nhiều cảm xúc. Vì lòng khát khao, vì một sở thích, vì lợi ích một gia tộc, vì một người phụ nữ, vì sự giàu có, vì một ước mơ. Thật nhiều cảm xúc cà suy nghĩ hòa trộn lẫn nhau. Giữa những người đó, thậm chí có cả những người đã đánh cược, kí thác cả cuộc đời mình vào những trận đấu. Trong những người tham dự vào khoảng địa ngục tối tăm này, có một đòn tấn công phải gọi là đáng sợ bậc nhất. Chính là ‘heavy blow’] [Đó có phải dạng một cú chuyển cuối cùng đặc biệt, hay là một Sacred Gear, hay một công cụ ma thuật ?] [… Ta không biết.] [Nó được ‘lấp đầy’ bởi điều gì đó. Một mơ ước, một tâm hồn. Hay cả cuộc đời con người chỉ trong một bàn tay. Chuyện này, trên hết, là nguy hiểm. Nếu một người cần thời gian chuẩn bị những đòn tấn công khác, cú nổ này có thể được giải quyết bằng một cách thuộc phạm trù nào đó. Nhưng, như thế chưa đủ. ‘Heavy blow’chạm đến cốt lõi của cơ thể. Nó rất có ảnh hưởng, ảnh hưởng một cách đáng sợ. Thậm chí trong Underworld với những ma thuật và khoa học thế này, vẫn không thể cho thấy rõ ràng tổn hại từ chiêu này. Nhưng, những người đã từng bị trúng đòn này hiểu rõ, Yeah, họ nghĩ rằng, chuyện đó thật tệ! Một đối thủ có thể ra đòn này kể cả khi người đó ở cấp độ thấp hơn cậu, việc đó lại là một câu chuyện khác nữa. Nếu cậu nhận lãnh đòn này, cục diện trận đấu sẽ hoàn toàn thay đổi. Nó xuyên vào cậu. Không càn biết cậu dùng cách gì bảo vệ bản thân chống lại nó, nó sẽ chạm đến cốt lõi cơ thể cậu.] Bây giờ tôi đã hiểu rồi, ossan. Những cú nổ của Saji đang xuyên vào tôi. Chúng đang vượt qua lớp áo giáp và chạm đến cơ thể tôi! [Linh hồn này, phải chăng là do‘Prison Dragon’say ngủ trong Sacred Gear của Saji đã đang đáp lại cảm xúc của cậu ấy ?] Sacred Gear dạng-rồng, Ddraig, đnag sợ. Tôi không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. “Hyoudoooooooooooooou!” Kể cả khi tâm trí và cơ thể bị dày vò bởi sự thật tàn khốc, Saji vẫn không ngừng ra đấm. Tôi đáp trả cùng kiểu, và một trận đấu nổ đì đùng bắt đầu. “Tôi hỏi cậu vài điều nhé ! Chúng thế nào ? Ngực của master cậu ấy, có phải rất mềm không ? Những lời đồn thổi về chúng có đúng không, rằng chúng như kẹo dẻo ấy ? Phải chăng cơ thể một thiếu nữ thật sự giống như bánh pudding không bao giờ vụn rữa ?” Tôi bị bất ngờ bởi ánh mắt bùng cháy sự ghen tỵ và them khát của Saji ! Nắm bắt cơ hội này, cậu ta bắn ra một sợi dây ghim vào một băng ghế đằng sau lưng tôi và kéo bật nó với tất cả sức mạnh, nhưng tôi bắt chéo tay và bảo vệ bản thân. Băng ghế vỡ nát thành từng mãnh rải đầy trên sàn. Đây là công bằng, coi như bù lại cho việc lúc nãy tôi đã không bị thương ! “ Khi cậu đang sờ mó ngực cô ấy, cậu nghĩ gì hả ?” Phải chăng chuyện này không biết thế nào còn mãnh liệt hơn cả những vụ nổ khi cậu ta đang nói về mơ ước của mình ? Sau đó, cậu ta phóng thật nhiều những sợi dây vào cửa hàng nội thất, và kéo ra hàng đống đồ nội thất cỡ lớn theo và vẽ nên một hình vòng cung trong không gian khi cậu ta khiến chúng đến chính ngay trên đầu tôi ! Vậy ra cậu ta định ném tất cả chings xuống nguwoif tôi thế này á ? Gunn ! Lúc tất cả đống nội thất cỡ lớn đó được thả xuống, tôi bắn một đòn Dragon Shot ( đã được kiềm giữ ở mức thấp nhất ) lên trời ! Điều chỉnh mức độ sức mạnh thật là khó ! Tôi không thể làm một cú thế này nhiều lần đâu ! Doon ! Một đợt sóng sức mạnh ma thuật màu đỏ bùng nổ lập tức, xóa sổ luôn cả đám nội thất cỡ lớn, nhưng mà… Dogoh ! Lưng của tôi chịu một cú va chạm cực mạnh ! Khi tôi nhìn lại, Saji đã chuyển hướng một sợi dây và đập một cái chạn bát vào người tôi ! Nó không gây cho tôi thương tổn gì đặc biệt nghiêm trọng, nhưng sự va chạm như đang lan truyền khắp cơ thể tôi. Thậm chí cả khi không có bất cứ thương tổn nào, kiểu va chạm này có hại với cơ thể của tôi ! Nếu tôi cứ bị dính mấy đòn kiểu này, có lẽ những tác hại không ngờ sẽ xảy ra ! “Tôi cũng muốn sờ soạng chúng ! Tôi muốn sờ soạng chúng !!!! “ Buwah ! Saji cuối cùng cũng đã bộc phát những giọt nước mắt vỡ mộng ! “Tôi chưa từng thấy mấy quả đồi tròn ấy ! Cậu không biết suốt cuộc đời tôi đã cầu nguyện nhiều thế nào để có cái ‘núm sữa’, ấy thế mà cậu lại được thấy chúng bất cứ lúc nào cậu thích !” Gonn ! Tôi đo ván Saji một cú, nhưng cậu ta lập tức đứng dậy ! Khỉ thật ! Khí thế chiến đấu đáng gờm đấy ! “Nhưng mà… Hyoudou ! Mấy cặp đào đó không phải thứ tôi muốn nhất đâu ! Mà là trở thành một giáo viên ! Một giáo viên ! Tôi sẽ trở thành một giáo viên ! Tôi sao không thể trở thành một giáo viên chứ ? Tại sao mọi người lại cười nhạo chuyện đó ?” Và rồ Saji hét lên với tôi. Không, là với nhiều người đnag xem chuyện này… “Chúng ta không bày tỏ mơ ước của mình để bị cười nhạo…” “Tôi không cười ! Thật không thể nào cười nhạo nổi khi cậu đang mạo hiểm cuộc đời mình như thế !” Đối mắt cậu ta, tôi … đánh Saji. Nó chưa đủ đâu, nên tôi lại đánh cậu ta lần nữa ! Mặt của Saji đã bắt đầu sưng lên, cậu ta phun ra một cái răng gãy và máu từ miệng mình. Kể cả như thế, Saji vẫn lại đứng lên, và đối mặt tôi một lần rồi lại một lần. Cậu ta trung thực một cách ngu ngốc ! “Hôm nay ! Tôi sẽ ! Vượt trội hơn cậu ! “ Tiếng hét của Saji vang vọng qua bộ giáp của tôi một cách mạnh mẽ và vạng đến trái tim tôi như một cú nổ ầm. Sau đó, tôi thoi cả mười cú nổ vào cậu ta. “Hyuh… Hyuh…” Trước khi tôi kịp nhận ra, âm thanh của tiếng thở từ miệng của Saji nghe đã yếu ớt. Cậu ta hẳn đã phải đạt đến cực hạn của mình rồi. Bởi cậu ta đã bị hàng đống vết cắt trong miệng, máu không ngừng tuôn ra từ môi cậu ta. Cậu ta đã đến mức thậm chí không thể thốt ra chữ nào. Khuôn mặt cậu ta đã sưng phình lên và mắt trái nhắm thật chặt. Cơ thể cậu ta đang run lên, và thế đứng cũng đã nghiêng ngả. Vài ngón tay của cậu ta còn bị cong ngoặt sai hướng. Kể cả như thế… kể cả như thế, Saji đối mặt tôi chỉ với tia sáng mạnh mẽ trong đôi mắt. “Đến đây, Saji ! Đến đây , Saji ! Cậu sẽ không để nó kết thúc ở đây, đúng chứ ? Cậu không định để nó kết thúc thế này, phải không ? Phải chăng cậu đang sắp làm những điều bất khả thi đối với những kẻ ngốc như chúng ta và tiến thật nhanh về trước ?” Cậu ta chậm chạp di chuyển tới trước, từng bước một. Saji không trốn chạy. Saji luôn đối mặt chuyện phía trước. Không dịch chuyển ánh nhìn khỏi tôi dù chỉ một inch, cậu ta tiến thẳng tới trước. Diện của cậu ấy lúc này cũng giống như tôi trong trận Phoenix vậy. Tôi như thể nhìn thấy chính mình trong một cuốn băng ghi lại. Dù tôi đã mòn mỏi, tôi vẫn tiến về trước. Để chắc chắn tiến đến đối mặt đối thủ của mình. “Cậu cũng được luyện tập rất cực khổ, đúng chứ. Tôi cũng phải luyện tập rất cực khổ.” Tôi có thể cảm thấy một áp lực đáng sợ từu Saji. Dù tôi rõ ràng có thể vượt qua cậu ta, tôi bị nhốt trong một nỗi sợ kinh hoàng. Kể cả khi tôi đánh và tiếp tục đánh, cậu ấy cũng sẽ không gục ngã… Ở đây lại có một đối thủ khiến tôi cảm thấy sợ nhường này… Hey, Raiser Phoenix. Cậu có cảm thấy thế này khi đối đầu với tôi không? Tôi giờ đã hiểu cảm giác đó rồi. Lí do khiến cậu luôn cố đánh hạ tôi… “Saji, tôi sẽ đánh bại cậu !” Saji đám một cú vào tôi bằng bàn tay cong vẹo. Nó đưa ra với một tốc đó nhìn có vẻ rất chậm, nhưng tôi tránh nó với một động tác nhỏ nhất. Thế, tôi đáp trả một cú đấm phản đòn lại cậu ấy. Dagan ! “…” Cú đấm của tôi thẳng vào mặt Saji. Tôi cũng cảm thấy pahnr hồi tốt từ nó. Chính là một cú đòn làm biến mất hoàn toàn sự tỉnh táo của cậu ta. Kể cả như thế… kể cả như thế…. Saji bám lấy cánh tay phải của tôi bằng cả hai tay. Cậu ta nhất định không buông ra ! Saji đã không còn tỉnh táo nữa, nhưng hai tay cậu ấy vẫn không buông cánh tay phải của tôi. Sau đó, cậu ta tiếp tục nắm lên trên cánh tay của tôi, cơ thể cậu như được tắm trong ánh sáng. Tôi… không thể rời mắt khỏi Saji cho đến khi cậu ta biến mất. Bởi vì tôi cảm nhận được, nếu tôi nhìn đi chỗ khác, cậu ta biết đậu lại hồi phục. [Một Pawn của Sona Sitri – sama, rút lui.] “Koneko – chan.” Tôi kéo mặt nạ của chiến giáp lên khỏi mũ và ló mặt mình ra. “ Có thể nắm lấy tay anh không ?” “…senpai?” Tôi nói với nụ cười miễn cưỡng. “Đây là lần đầu tiên anh đánh hạ một người bạn. Anh hiểu điều đó. Anh hiểu điều đó, nhưng….” Koneko – chan mỉm cười, nhẹ nhàng siết chặt nắm tay run rẩy của tôi. Tôi có thể cảm nhận được điều đó thậm chí qua lớp bao tay bọc sắt. “Anh thật ngầu. Một senpai đáng tự hào.” Những lời ấy vừa đủ truyền đến tôi.
|