About: DDYD: Tập 2 Chương 2   Sponge Permalink

An Entity of Type : owl:Thing, within Data Space : 134.155.108.49:8890 associated with source dataset(s)

Gần như cùng lúc đó. Đâu đó phía bắc đường chính, gần nơi Ferris và Iris bị mang đi, tại quán trà Asohld, nơi Ryner Lute đang trú ngụ. Vẫn chẳng có dấu hiệu gì cho thấy Ferris sẽ xuất hiện tại điểm hẹn, nhưng trên hết là trời đang mưa, và chỉ vừa ngay khi Ryner bắt đầu lo lắng, thì đột nhiên. “...... yner.” Một giọng nói cất lên. Một giọng nói như bị mưa át đi mất. “...... Ryner.” Lần này thì cậu nghe rõ. Ai đó gọi cậu. Nghĩ rằng chủ nhân của giọng nói ấy là Ferris, người lẽ ra phải có mặt từ nãy, cậu cất lời, “…vậy, cuối cùng công chúa cũng đến rồi à?” Tuy nhiên, “............” “...... Ryner-tteba!” “Ớ?’ ♦

AttributesValues
rdfs:label
  • DDYD: Tập 2 Chương 2
rdfs:comment
  • Gần như cùng lúc đó. Đâu đó phía bắc đường chính, gần nơi Ferris và Iris bị mang đi, tại quán trà Asohld, nơi Ryner Lute đang trú ngụ. Vẫn chẳng có dấu hiệu gì cho thấy Ferris sẽ xuất hiện tại điểm hẹn, nhưng trên hết là trời đang mưa, và chỉ vừa ngay khi Ryner bắt đầu lo lắng, thì đột nhiên. “...... yner.” Một giọng nói cất lên. Một giọng nói như bị mưa át đi mất. “...... Ryner.” Lần này thì cậu nghe rõ. Ai đó gọi cậu. Nghĩ rằng chủ nhân của giọng nói ấy là Ferris, người lẽ ra phải có mặt từ nãy, cậu cất lời, “…vậy, cuối cùng công chúa cũng đến rồi à?” Tuy nhiên, “............” “...... Ryner-tteba!” “Ớ?’ ♦
dcterms:subject
dbkwik:sonako/prop...iPageUsesTemplate
abstract
  • Gần như cùng lúc đó. Đâu đó phía bắc đường chính, gần nơi Ferris và Iris bị mang đi, tại quán trà Asohld, nơi Ryner Lute đang trú ngụ. Vẫn chẳng có dấu hiệu gì cho thấy Ferris sẽ xuất hiện tại điểm hẹn, nhưng trên hết là trời đang mưa, và chỉ vừa ngay khi Ryner bắt đầu lo lắng, thì đột nhiên. “...... yner.” Một giọng nói cất lên. Một giọng nói như bị mưa át đi mất. “...... Ryner.” Lần này thì cậu nghe rõ. Ai đó gọi cậu. Nghĩ rằng chủ nhân của giọng nói ấy là Ferris, người lẽ ra phải có mặt từ nãy, cậu cất lời, “…vậy, cuối cùng công chúa cũng đến rồi à?” Từ mái hiên của quán trà Asohld, nơi cậu đang tránh mưa, Ryner quay lại nhìn ra đường chính. Tuy nhiên, “............” Chẳng có dấu hiệu gì của Ferris cả. Trong khi cậu còn đang nghiêng đầu bối rối, giọng nói đó lại vang lên. “...... Ryner-tteba!” Ai đó gọi cậu. Tuy nhiên, giọng nói đó lại không đến từ phía nam, mà là từ phía bắc. “Ớ?’ Ryner quay lại. Dù tầm nhìn bị hạn chế bởi cơn mưa, cậu vẫn quay lại, nhìn về hướng phát ra giọng nói ấy. Một người con gái đang đứng đấy. “............” Nhưng đó không phải Ferris. Khi nhìn kỹ hơn, cậu biết rõ người này không phải cô ấy. Trước hết, chiều cao hai người khác nhau. Ferris cao hơn cô nàng này. Màu tóc cũng khác. Tóc Ferris màu vàng, còn cô gái này có mái tóc đỏ chấm vai. Và giọng hai người cũng khác nốt. So với chất giọng đều đều không cảm xúc của Ferris thì giọng của cô gái này nghe có phần thân thiết và tươi vui hơn. Và giọng nói đó. Chẳng hiểu sao, nó vô cùng quen thuộc với cậu. Đã lâu rồi. Đã lâu rồi cậu không nghe lại giọng nói ấy. Từ miền ký ức xa xăm, giọng nói ấy cư ngụ nơi yên bình nhất trong tâm trí cậu. Quãng thời gian khi cậu và Sion mười bảy tuổi. Khi cả hai đang còn là học sinh. Trong ký ức của mình, cô nàng vừa là đồng đội vừa là một người bạn hiếm hoi của cậu. Mặc dù lúc nào cũng cằn nhằn cậu, nhưng cô nàng luôn kề vai sát cánh cùng cậu. Nhưng cuối cùng. Cuối cùng thì, cô cũng bỏ đi trong nước mắt. Dù từ giờ cô là một gián điệp bị Vương quốc Estabul khuất phục, nhưng trước đây khi chị gái mình bị bắt làm con tin, cô cũng từng phục vụ cho các quý tộc Roland. Và vì thế cô đã phản bội đồng đội của mình, bao gồm Sion và Ryner, và cả những người khác nữa, làm cho nhiều người phải hi sinh. Nhưng chẳng phải lỗi của cô. Họ lâm vào tình trạng khủng hoảng tột độ và cô chẳng thể làm gì hơn được. Nhưng cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm cho toàn bộ vụ việc, cô đã rời khỏi Roland. Đúng thế. Cô đã rời bỏ đất nước này lâu rồi. Nhưng, giờ đây, cô lại đang đứng trước mặt cậu. Không, có lẽ, cô đã không còn như trước nữa. Trước đây, mái tóc đỏ của cô chỉ dài chấm vai. Và gương mặt vẫn còn chút trẻ con đó giờ đã mang vẻ đẹp của một người phụ nữ trưởng thành. Nhưng đôi mắt thì vẫn vậy. Mạnh mẽ, nghiêm nghị, nhưng trong đôi mắt đỏ ấy vẫn còn đọng lại một chút gì đó yếu đuối, cũng giống với trước đây. Nhìn Ryner bằng ánh mắt hạnh phúc, cô mỉm cười, “Ryner!” Một chất giọng to, khỏe khoắn, chẳng kém gì tiếng mưa lộp độp lúc này. Đã lâu rồi cậu chưa nghe cô gọi lại tên mình. Ryner ngây ngốc đáp lại, “...... Kiefer.” Cậu nói. Tên cô. Kiefer Knolles, tên người bạn cũ của cậu. Ngay lúc đó. Trước mắt cậu, gương mặt lẽ ra phải tươi cười hạnh phúc giờ đang nhăn nhúm lại. Cô khóc. Dù miệng có cười nhưng nước mắt cô vẫn cứ rơi. Cậu không thấy bất kỳ giọt nước mắt nào. Không, có lẽ cơn mưa đã che đi những giọt nước mắt ấy, cậu không chắc lắm. Rồi đột nhiên cô bắt đầu chạy. Hướng đến đây. Ryner không di chuyển. Cậu đứng như trời trồng, nhìn cô chạy về phía mình. Và rồi. “............” Cô chạy như bay về phía mái hiên của quán trà, chỗ cậu đang đứng. Rồi cô ôm chầm lấy cậu. Cô ôm cậu thật chặt, và đẩy lưng cậu tựa vào cánh cửa quán còn chưa mở. Trong suốt khoảnh khắc đó. “.............” Kiefer không nói một lời. Cô chỉ ôm cậu thật chặt. Ryner nhìn xuống, đầu cô lúc này đang tựa vào ngực cậu. “.............................. ờ, ơ, ừm, Ki, Kiefer? Đúng không? Thực là cậu sao?” Chẳng hiểu sao cậu lại hỏi một câu ngu ngốc và thiếu suy nghĩ đến thế. Dù sự thật rằng cô biết Ryner, và đột nhiên, cô vừa khóc vừa chạy đến ôm cậu, vậy cô nàng là thật rồi còn gì. Nhưng vì đã lâu cậu không gặp cô từ khi cô rời khỏi đất nước này, cậu chỉ bất ngờ khi cô thình lình xuất hiện và ôm chầm lấy cậu. Nhìn xuống người con gái đang ôm lấy mình, Ryner lúng túng nói. “À, ờm, à ~, tớ nên nói gì đây. Đã lâu không gặp nhỉ… “............” Nhưng Kiefer không đáp lại. Cô thậm chí còn ôm cậu chặt hơn. Rồi cô vùi mặt mình vào ngực cậu. Và rồi. “............” Và cậu cũng từ bỏ luôn những gì mình đang định nói. Cậu lúng túng nhìn Keifer, giờ đã hoàn toàn ướt sũng. Và những giọt nước lấp lánh nhỏ giọt trên mái tóc đỏ của cô nàng. Còn cơ thể mảnh mai của cô nàng thì lạnh đến bất ngờ. “............” Ryner lúng túng giữ lấy vai cô. “…nếu để cơ thể ướt thế này, sẽ bị cảm đấy, cậu biết chứ? Cậu nhẹ nhàng nói. Nghe vậy, cô ngẩng mặt lên. Mắt hai người chạm nhau. Nhìn mắt cô, cậu biết việc cô khóc lúc nãy là thật. Mặt cô đỏ lên vì ngượng. Nhưng hơn hết, cô nhìn cậu tràn đầy hạnh phúc và nở một nụ cười tinh nghịch. “A~, giờ thì, Ryner-tteba, khi không có mình bên cạnh, có phải cậu lại lẽo đẽo theo người con gái nào khác rồi phải không? Đồ dâm tặc.” Ryner nhíu mày, đột nhiên cô nàng nói gì thế này. “Cũng lâu rồi hai ta mới gặp lại nhau, đúng là bất ngờ, nhỉ?” Kiefer cười nói. “Nhưng mà nè ~. Ryner trước giờ có phải loại người sẽ nói mấy câu thế này đâu chứ, geez.” Nói xong, cô chạm vào đôi cánh tay đang đặt lên vai mình. Và rồi, “Trước đây…trong ngục, lúc mình hôn Ryner…cậu còn hoảng hơn bây giờ nhiều…” Trước khi cô nàng dứt lời, Ryner đã rụt tay lại. Sau đó, cậu đảo mắt lúng túng nói, “Ế, à, thì, ờ, Kiefer, cậu, cậu thình lình nói thế thì…” Lúng túng, cậu cố định nói gì đó thì, “Ừa, nó đó, nó đó.” Kiefer lại cười. Ngay khi cậu rụt tay lại, cô nàng vươn tay mình ra. Và nắm lấy tay cậu. Ngay khi cậu vội vã định giũ tay Kiefer ra thì ngay lập tức, “............” Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của cô, cậu thôi ngay ý định đó. Cô nắm lấy tay cậu. Một đôi tay ấm áp. Nhắc mới nhớ, ngực cậu cũng đã trở nên nóng hơn vì cái ôm của cô, và vì hơi thở của cô nữa. Nếu thế. “............” Nếu thế thì, cứ để thế thêm chút nữa vậy. Ryner thầm nghĩ. Nếu có thể truyền chút hơi ấm của cậu sang cơ thể lạnh như băng của cô, cậu nhất định sẽ làm, Ryner nghĩ vậy. Nhưng Kiefer chỉ mỉm cười, và lại vùi mặt mình vào ngực cậu, rồi cô ôm lấy cậu giống như hai người đang là tình nhân vậy. “...... urmm.” Ryner bối rối đến cùng cực. Đầu cậu bị quay như chong chóng. Thế rồi, Kiefer cất tiếng, nói. “Cậu biết không, Ryner.” “?” “Ờ…cậu có nhớ….những gì mình nói vào ngày cuối cùng ta gặp nhau không.” Và rồi. “…lời cậu nói vào ngày cuối cùng ta gặp nhau?” Ryner bắt đầu lục lại trí nhớ của mình. Và cậu đã nhớ ra. Vào ngày cuối cùng cậu gặp Kiefer. Mọi việc diễn ra trong ngục. Một điệp viên hai mang làm việc cho Roland và Estabul, rồi cuối cùng bị tống ngục, và để cứu cô, Ryner đã ra điều kiện với bọn quan chức cao cấp bên quân đội, cậu đánh đổi tự do của mình để giải thoát cô. Đó là việc đã xảy ra ba năm trước. Ryner nhớ lại miền ký ức xa xăm đó. Ngày ấy. Cái ngày mọi thứ hoàn toàn thay đổi. Cái ngày tất cả đồng đội của họ chết trên chiến trường, ngày yên bình cuối cũng cũng đã hoàn toàn biến mất. Ngày ấy. Khi Sion tự trách bản thân, và tuyên bố mình sẽ trèo lên ngôi vị đế vương. Với lũ quan chức cao cấp phe quân đội. Sion tuyên bố mình sẽ leo lên ngôi vị cao nhất của đất nước này bằng mọi giá, và sẽ làm cho mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn. Để không còn ai phải khóc. Để không còn ai phải chịu tổn thương. Và Sion đã biến lời nói ngày nào thành sự thật. Sion đã trở thành hoàng đế và thay đổi mọi thứ. Tên đó thực sự đã làm được. Nhưng hắn cũng là một kẻ ngốc, đôi khi cứ muốn ôm hết mọi việc vào người. Và rồi vào ngày ấy. Ryner đã nói nó thật phiền phức và chẳng muốn làm gì. Cậu phát ốm và mệt mỏi khi động đội mình tử trận, như thường lệ. Cậu sợ làm tổn thương người khác. Thế nên cậu bỏ chạy. Cậu trốn vào tù, và từ từ tận hưởng hai năm cuộc đời trong đó. Thứ duy nhất cậu làm là viết báo cáo về Thánh tích Anh hùng. Nhưng cuối cùng, cậu cũng chẳng cố để để đạt được thứ gì hơn thế cả. Vì cậu không cố gắng, nên cậu chẳn đạt được gì. Sion đã khóc, và cả nước dần trở nên lạ lẫm. Nói thêm một chút, vào ngày ấy. Cậu nghe Sion nói là Kiefer đã từ chối nhận trợ giúp và rời khỏi Roland, cô muốn thấy thế giới bên ngoài, muốn thấy những đất nước khác. Cậu không hiểu những suy nghĩ cũng như cảm xúc chất chứa trong tim của Kiefer khi cô rời khỏi đất nước này. Thế nhưng, cuối cùng cô vẫn rời khỏi Roland. Nhưng, trước đó. Trong ngục, trước khi Ryner thế chỗ Kiefer, họ đã có một buổi trò chuyện sau cùng. Ba năm trước. Trong đất nước này, tại nơi an ninh còn thắt chặt hơn cả nhà ngục, hai người họ đã trò chuyện với nhau. Ryner vẫn mang cái bộ dạng ngáy ngủ như ngày nào. Nhưng Kiefer thì khóc. Cô hôn Ryner, trong khi khóc và nói. “Cuối cùng mình cũng biết được lý do vì sao mình yêu Ryner. Mình đã từng nghĩ rằng không cần phải cảnh giác trước một người sống không có động lực như thế… và vì thế nên mình luôn cảm thấy thoải mái khi ở bên cậu…nhưng không giống như thế. Vì Ryner thực sự rất tử tế. Và mạnh mẽ. Cho nên…cho nên cậu không phải là quái vật. Mình đảm bảo. Nếu cậu lại gọi bản thân mình là quái vật, mình sẽ không tha thứ cho cậu đâu.” Cậu nhớ lại từng câu từng lời của cô. “............” Ryner lại nhíu mày. Cô lại đưa tay mình về phía cậu. Cũng giống như khi Sion và Ferris đưa tay cho cậu Mặc dù cậu đã nghĩ mình chỉ là một cỗ máy giết người, một con quái vật chẳng có quyền yêu bất cứ ai, và luôn phải tiếp tục trốn chạy, nhưng cô gái này đã nói cô yêu cậu, yêu con quái vật này. Song, dẫu thế, cậu vẫn bỏ chạy. Cậu tiếp tục trốn chạy suốt ba năm ròng. Và đến khi cậu nhận ra thì mọi chuyện đã quá trễ. Sion đã thay đổi. Đất nước cũng thay đổi. Ferris khóc. Kiefer khóc. Milk khóc. Tyle, Toni, Fahl, Byor, Lafra, Pueka, tất cả đã chết. Chỉ đến khi tất cả đã quá muộn cậu mới nhận ra. Ngày cuối cùng họ gặp nhau. Dù Kiefer đã nói với cậu như thế. “Ryner không phải là quái vật. Chí ít, trong mắt mình, cậu không phải.” Và rồi Ryner. “.............” Tuy vậy, bây giờ cậu vẫn không thể nhìn nhận nó theo cách của cô. Cậu vẫn nghĩ bản thân mình là một con quái vật, một tồn tại làm nguy hại đến con người, dù rằng giờ cậu vẫn sợ hãi tất cả điều đó, nhưng cậu không còn nghĩ tới việc trốn chạy nữa. Mình sẽ không trốn chạy lần nữa, cậu nghĩ vậy. Do đó, Ryner, “…à, tất nhiên mình nhớ rồi. Kiefer đã nói mình không phải là quái vật…” Nhưng Kiefer ngắt lời cậu, ngước nhìn cậu và nở một nụ cười, “Mình đã nói mình thích cậu, mà cậu có nhớ không đấy!?” Cô nói. Và Ryner, “Hử, là cái đó hả!?” Ngay lập tức, mặt cô nàng đỏ ửng lên. “Ế? Ế? Cậu có ý gì khi nói ‘là nó hả’ vậy!” “Ừm, à, à ~…….không……à thì, đó là, cậu biết đấy? Rằng cậu thích mình như một người bạn…..mình nói đúng chứ…?” Nhưng, Ryner không thể nói hết câu. Khi cô nhìn vào mắt cậu, ánh sáng trong mắt Kiefer dần mờ đi. Cô nhìn vào sâu trong đôi mắt ấy. Nhìn thẳng vào đôi mắt mang thứ lời nguyền ghê tởm được gọi là Alpha Stigma. Ryner, theo phản xạ, như muốn quay mặt đi. Vì cậu không thể chịu được khi người ta cứ nhìn chăm chăm vào mắt mình. Khi bị người khác nhìn vào đôi mắt của một con quái vật, của chính cậu. Cậu cảm thấy phát bệnh khi có ai đó nhìn vào đôi mắt sát nhân này. Nhưng Kiefer hẳn biết rất rõ. Khi cậu trở nên điên cuồng trước mắt cô. Bởi cậu không thể ngăn đôi mắt mình trở nên điên cuồng, nên rất nhiều người quanh cậu đã chết vì nó. Không chỉ giết các ma pháp kỵ sĩ của vương quốc Estabul, cậu còn suýt chút nữa đã giết cả bạn mình, Sion và Kiefer. Cậu là một con quái vật. Một con quái vật đáng nguyền rủa. Cậu không có quyền chấp nhận tình cảm của bất kỳ ai. Cũng như không có quyền được bất kỳ ai yêu mình. Mặc dù cậu đã biết rất rõ. Dù cô đã biết rõ điều đó. Cô vẫn nhìn thẳng vào chúng. Đôi mắt của Ryner. Đôi mắt bị nguyền rủa ấy. Đôi mắt đáng sợ với ngôi sao năm cánh bên trong. “............” Với ánh mắt tràn đầy yêu thương, cô nhìn cậu chằm chằm. Và Ryner. “............” “............” Nhưng, đột nhiên, ngay lúc đó. “...... kuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuun!!” Một giọng nói vang lên. Từ hướng đường chính, còn trời thì vẫn mưa. Từ phía nam, “Kuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuun!!” Tiếng hét tuyệt vọng của một cô gái trẻ. Và rồi Ryner, “Ơ?” Cậu nhìn lên. Và cả Kiefer nữa, “Ơ?” Cô quay đầu lại. Ngay lúc đó, một lần nữa, “Quái thú-kunnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn! Giúpppppppppppp tôiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!” Một giọng nói vang lên. Và hơn nữa, giọng này nghe quen lắm. Một giọng nói rõ ràng, đáng yêu. Ngay lập tức, cậu nhận ra chủ nhân của giọng nói ấy không ai khác ngoài cô em gái của con nhỏ cuồng dango, điên khùng và phiền phức ấy. Cậu nhìn về phía phát ra giọng nói. Trong cơn mưa nặng hạt. Một cô gái trẻ đứng đấy. Mái tóc vàng, cùng một khuôn mặt cực kỳ hoàn hảo. Mặc một chiếc váy xếp tầng, còn lưng và tay mang đầy balô. Là Iris, em gái của Ferris Iris. Con bé khoảng mười tuổi thì phải? Chờ chút, giờ chắc con bé cũng mười hai rồi, nhỉ? Ừ thì, giờ nó không phải vấn đề ở đây. Iris nhìn về hướng này. “Quái thú-kun!!” Con bé lại gọi cậu. Và rồi Kiefer, “Quái thú-kun?” Cô nhìn cậu đầy ngờ vực. Sau đó Ryner, “.............” Không đáp lại. Nhân đây, biệt danh ‘Quái thu-kun’, là do Ferris đã đặt cho cậu, và cô nàng đã nói cho em của mình. Vào ban đêm, Ryner sẽ biến thành quái vật lang thang trên đường và giở trò đồi bại với các cô gái! Và kể từ đó, Iris đã luôn gọi cậu như thế. Ừ thì, giải thích ra thì rắc rối lắm nên giờ cậu tạm bỏ qua vậy. Vì cơn mưa hạn chế tầm nhìn của cậu, nên Ryner căng mắt nhìn Iris. Khi đó, cậu phần nào nhận ra khuôn mặt của con bé. “……gì đây?” Ryner lẩm bẩm trong vô thức. Iris mà cậu biết luôn tràn đầy năng lượng, và luôn gây rắc rối cho cậu, giờ đây nhìn như sắp khóc đến nơi. Ngay lúc đó, Kiefer hỏi. “…người quen của cậu à?” Ryner gật đầu. “Em gái của bạn đồng hành với mình.” “…bạn đồng hành?” “Ừa.” Đưa ra một câu trả lời phù hợp, cậu lại nhìn Iris. Nhưng, rõ là có gì đó rất lạ trong cách cư xử của con bé lúc này. Với tốc độ của mình, từ chỗ con bé đến đây sẽ chỉ mất vài giây. Song, chẳng có vẻ gì là con bé định di chuyển cả. Và hơn nữa, con bé lại quay lưng về phía này, hình như là đang kéo lê một vật nặng nào đó. Nhưng cậu không biết nó là gì. Mưa quá to, và cậu không thể nhìn rõ thứ gì đang ở dưới chân con bé… “............” Ngay lúc đó. Iris đỡ thứ gì đó từ dưới đất lên. Thứ đó cũng có mái tóc vàng giống con bé, có gương mặt hau hau giống con bé, một vẻ đẹp vô song. Mái tóc vàng óng ả hoàn toàn ướt đẫm, làn da trắng muốt, và một gương mặt tuyệt mỹ. Nhưng đôi mắt trên khuôn mặt đó vẫn đóng chặt. Và mặt cô nàng trông cũng có vẻ nhợt nhạt nữa. Có vẻ cô nàng bị ngất thì phải. Hoặc bởi vì. Cô nàng đã chết? “...... Ferris!?” Ryner hét lên và phóng thẳng về phía trước. “Ah.” Kiefer kinh ngạc thốt lên, nhưng giờ không phải lúc để ý mấy chuyện đó. Rõ ràng có gì đó không hay xảy ra. Iris trông như muốn khóc. Và một con quái vật như thế, bướng bỉnh, khó chịu, lẽ ra phải sở hữu một sứ mạnh to lớn có thể trở thành một kẻ thù hùng mạnh trước bất kỳ đối thủ nào, quý cô Ferris đó giờ đang nằm trên mặt đất. Rõ là bất thường. Ryner dốc hết sức mà chạy. Cậu điên cuồng chạy lại chỗ Ferris đang nằm. Càng đến gần hơn, cậu càng nhận thấy rõ tình hình tồi tệ đến mức nào. Iris đã kéo Ferris dưới mưa suốt cả chặng đường đến đây. Cả hai đếu ướt đẫm và dính đầy bùn đất, trông thật thảm hại. Đến bên họ, cậu nói. “Chuyện gì….chuyện gì đã xảy ra?” Iris sụt sùi nói, “Ne, Nee-sama…Nee-sama bị giết rồi…” “Gì!” Ngay lập tức, tim Ryner như ngừng đập. “............” File:DDYDv2 087.jpg Ryner đặt một ngón tay lên cổ cô nàng, và nhờ thế, mặc dù cơ thể Ferris bị lạnh vì mưa, cậu vẫn cảm nhận được chút hơi ấm còn sót lại và một nhịp đập yếu ớt. Rồi, Ryner nhìn Iris. “Cô ta còn sống, em biết không?” Vẫn còn khóc nức nở, Iris gật gật đầu. “Chị, chị, chị chết rồi nhưng sau đó thì sống lại.” Những lời ấy, “Hử? Chết rồi sống lại?” “Un.” “Hử, a ~. Em nói vậy là sao?” Trong khi Ryner hỏi Iris, Kiefer cuối cùng cũng bắt kịp cậu. “Giờ thì Ryner-tteba, cậu chạy nhanh thế…” Nhưng Ryner không trả lời. Rồi cô nhìn người con gái đang nằm bất tỉnh dưới đất - Ferris, nơi Ryner đang đặt ngón tay lên cổ cô nàng, và nghiêm mặt lại. “…cô ấy chết rồi à?” Ryner lắc đầu. “Không, tim cô ta vẫn còn đập.” “Nhiệt độ thì sao?” “Hơi lạnh chút, nhưng không sao.” “Nhưng, nếu cô ta còn tiếp tục chịu mưa thế này…” “A, à, cậu nói đúng.” “Ta đem cô ấy đi đi.” Nói thế rồi, Kiefer nắm lấy chân Ferris. Và Ryner cũng vậy, “Ừ.” Nói rồi, cậu khiêng đầu và thân của Ferris lên. Sau đó mang cô nàng trở lại quán trà. Và khi họ về lại chỗ mái hiên, Kiefer lấy tay gõ cửa quán. “Xin lỗi. Có người đang bị thương, có thể cho chúng tôi tạm trú một lát không?” Cô nói to. Bất ngờ trước sự nhạy cảm của cô nàng, Ryner chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn. Cũng có thể nói, cậu chán ghét bản thân vì trở nên vô dụng như vậy. Một lần nữa, cậu lại bị bất ngờ đến mức chẳng thể làm được gì ngoài đứng nhìn. Thấy Iris khóc, và nghe tin Ferris suýt bị giết, làm cậu như chết lặng. Nhưng giờ họ không dư thời gian để làm chuyện thừa thải. Gần đây có quá nhiều việc xảy ra, nên cậu hầu như đã quên khuấy đi mất thân phận của cả hai người – những kẻ đào tẩu đang bị quân đội truy nã. Cũng có thể tình trạng hiện giờ của Ferris là do người bên quân đội gây ra. Không, không thể nào, chắc chắn phải thế. Lũ chó săn đó có thể ở gần đây. Có thể thực sự khiến Ferris rơi vào tình trạng thế này. Những kẻ đó hẳn phải là đối thủ khó nhằn nhất mà họ từng gặp từ trước đến giờ. Thực sự họ chẳng còn thời gian nữa rồi. “Geez, nói gì đi chứ.” Tự nhủ với bản thân, cậu khẽ thở dài. Ngay lúc đó, chủ quán xuất hiện. Ryner cũng biết mặt người này, ông chú có râu của cơ sở này. Và rồi ông chú đó quay sang nhìn Ferris, “Ferris-chan!? Rốt cuộc…” Và Kiefer, “Có vẻ cô ấy bị ngất. Và vì bên ngoài đang mưa, có thể cho chúng tôi mang cô ấy vào trong không?” “Tất, tất nhiên. Vào, nhanh vào đi.” Và rồi Kiefer quay đầu lại. Thấy cô nàng ra hiệu, Ryner nói, “Kiefer.” “Uhn.” “Từ giờ, mình sẽ…” Nhưng trước khi cậu kịp nói hết những gì mình định nói thì, “Hiểu.” Kiefer gật đầu. Và rồi, cô mang Ferris vào trong quán. Cậu định mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng những gì cậu định nói đều được chuyển tải đầy đủ đến Kiefer mà không cần bất kỳ thứ ngôn từ nào. “............” Ryner cười khổ. Tất nhiên, và một lần nữa cậu lại nhớ về quá khứ. Kiefer, cô nàng là một người xuất sắc. Dù trong Đặc viện Quân đội Hoàng gia Đế quốc Roland, cô nàng vẫn được xem như một cá nhân kiệt xuất, và hơn hết, Kiefer cực kỳ nổi tiếng, nhờ và đó, vì cô thường xuyên đi cùng cậu, nên cậu bị cả lũ trong học viện ghét nhiều hơn. Nhưng thế cũng tiện. Vì cậu cậu chẳng thích hòa đồng với mọi người, nhờ cô nàng, tất cả lũ còn lại đều ghét cậu, nhờ thế làm cậu thoải mái hơn. Không, có lẽ Kiefer cũng như thế. Là một gián điệp, cô phải tiếp tục lừa dối người khác, nhưng có lẽ cô thực sự không có thứ sức mạnh có thể gánh lấy bộ mặt đạo dức giả của bản thân, cho nên cô đã chọn ở bên cạnh kẻ ngốc bị cả học viện ghét bỏ. Và cả hai bắt đầu một cuộc sống mà không ai có thể đến gần. Rồi Sion xuất hiện. Để khiến Kiefer và Ryner gia nhập đội của cậu ta, Sion – học sinh đứng đầu học viện đến để thăm dò họ. Ryner nhớ lại những hình ảnh trức đây khi còn ở học viện. Nhớ lại những ngày cùng trải qua với Kiefer, lần đầu tiên gặp tên Sion phiền phức, hành động như một học sinh danh dự, Ryner mỉm cười. Rồi cậu quay đi. Ryner gồng mình và đề cao cảnh giác. Để xác định sự hiện diện của kẻ thù xung quanh. Để xác định sự hiện diện của bất kỳ kẻ nào đến gần có thể khiến cho Ferris lâm vào tình trạng như vậy. Tuy nhiên, dù cậu có căng tai ra nghe cũng không cảm nhận được sự hiện diện của bất cứ kẻ thù nào. Có lẽ kẻ thù có thể ở ngay bên cạnh cậu, nhưng tất cả những gì cậu có thể nghe chỉ là tiếng mưa rơi lộp độp mà thôi. Dường như mọi thứ âm thanh đều bị tiếng mưa át mất, và cậu chẳng thể nghe được gì cả. Nhưng, dù vậy. “……Không thể cảm nhận được bất kỳ ý định giết chóc nào.” Song, điều này có thể không chính xác lắm. Vì đó là kẻ có thể đánh bại Ferris. Thì việc hoàn toàn xóa đi sự tồn tại của bản thân trước kẻ thăm dò chỉ là trò trẻ con với hắn. “............” Cậu bước ra ngoài mưa một bước. Nhưng chẳng có phản ứng nào, chẳng có dấu hiệu của kẻ thù nào. “Có ai ở đấy không?” “............” “Nếu có đó thì lên tiếng đi, vậy dễ cho tôi hơn, các người biết không.” Nhưng đáp lại lời cậu, “............” Vẫn chẳng có lấy một lời đáp nào. “Tôi đoán là, ĐÂY PHẢI KHÔNG!” Ryner cố nói to hơn, như dự đoán, chẳng có phản ứng nào. Tuy nhiên, có vẻ như chẳng có kẻ thù nào xung quanh đây cả. Có thể nói, nếu có bất kỳ kẻ thù nào, thì trong khi cậu lo lắng cho mạng sống của Ferris, ngay khi cậu bị bất ngờ và không thể đưa ra phán đoán chính xác, đó là thời điểm để tấn công tốt nhất. Đó là lúc cậu hoàn toàn không có khả năng phòng vệ. Nghĩa là, “…vậy, tức là… chẳng có tên chó săn nào cả sao?” Ai đã làm thế với Ferris? Có thể cô nàng rơi vào tình trạng này vì một lý do nào khác chăng? À mà, liên đến nó, mọi chuyện sẽ được làm sáng tỏ nếu cậu hỏi Iris, tất nhiên là sau khi con bé thôi khóc đã. “….mặc dù có hỏi con bé cũng chưa chắc biết rõ đầu đuôi mọi chuyện….” Ryner ngán ngẩm nói, cậu thả lỏng cơ thể, quay gót trở về. Và bắt đầu cất bước trở về quán trà, nơi Ferris, Iris và Kiefer đang ở đó. Và rồi cậu, “Có lẽ mình nên đợi đến khi Ferris tỉnh lại…….” Như thể đáp lại chính mình, cậu chán nản nói, “Không, lấy được thông tin chính xác từ bà chị có thể còn khó hơn…” Khẽ than vãn, Ryner mỉm cười. Dù sao thì, cậu cũng còn cả núi việc cần phải hoàn thành gấp. Cậu chưa thể nghỉ ngơi được, từ giờ, cậu sẽ đánh thức Ferris dậy và tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra. Ừm, nhưng rồi sau đó, liên quan đến Kiefer thì…. “............” Ngay lúc đó, cậu lưỡng lự. Mặc dù từ giờ, cậu còn hơn cả núi việc phải làm, nhưng cậu phải nhớ, những gì vừa mới xảy ra đây thôi là một vấn đề to lớn khẩn cấp ở một mức độ hoàn toàn khác. Cái nhìn chua xót đến từ đôi mắt đỏ của Kiefer. Khi đôi mắt ấy nhìn thẳng vào mắt cậu. “...... u~mm.” Cảm thấy bứt rứt khó chịu, cậu cố lắc lắc đầu mình nhưng, quả đầu rối bù của cậu, kết quả của sự buồn ngủ, giờ đã hoàn toàn ướt mưa. Rồi cậu nói, “…….a ~, giờ cũng hơi rắc rối khi mình rời Roland, nhưng có lẽ mình nên cắt tóc.” Nói đúng hơn chải chuốt luôn là vấn đề với cậu, nhưng cậu cố nói thế như một thói quen chạy trốn khỏi thực tại của mình. Rồi, một lần nữa, cậu lại nhìn vào quán trà nơi Kiefer và Ferris đang ở đó. “……..haizz.” Khẽ thở dài, cậu quay lại quán. ♦
Alternative Linked Data Views: ODE     Raw Data in: CXML | CSV | RDF ( N-Triples N3/Turtle JSON XML ) | OData ( Atom JSON ) | Microdata ( JSON HTML) | JSON-LD    About   
This material is Open Knowledge   W3C Semantic Web Technology [RDF Data] Valid XHTML + RDFa
OpenLink Virtuoso version 07.20.3217, on Linux (x86_64-pc-linux-gnu), Standard Edition
Data on this page belongs to its respective rights holders.
Virtuoso Faceted Browser Copyright © 2009-2012 OpenLink Software