rdfs:comment
| - Xung quanh tôi chỉ là một màn đêm mờ mịt. Lưu lạc tới chốn hư vô này chỉ có thể là vì tôi đã chết. Cơ thể trần trụi, tôi, Shiki Ryougi, trôi nổi rồi chìm dần vào trong lòng biển không một chút âm thanh, không một chút ánh sáng. Không hề có thứ gì ở đây. Trước mắt tôi không có một tia sáng héo hon nào, có lẽ là cũng chẳng có bóng tối nữa. Chốn「hư vô」 Bởi chẳng có thứ gì, cho nên cũng không nhìn thấy gì cả. Không có cả ý nghĩa của việc đang rơi xuống. Tôi ngày càng chìm sâu hơn trong chốn「hư vô」ấy. Sắc màu úa tàn từ từ nhuốm lấy cơ thể tôi khiến cho tôi muốn quay mặt đi. Tôi hiểu rằng,「mọi thứ」ở đây đều mang trên mình sắc thái đó. “Đây là cái chết sao?” Tiếng thì thầm của tôi vang lên yếu ớt tựa như một giấc mơ.
|
abstract
| - Xung quanh tôi chỉ là một màn đêm mờ mịt. Lưu lạc tới chốn hư vô này chỉ có thể là vì tôi đã chết. Cơ thể trần trụi, tôi, Shiki Ryougi, trôi nổi rồi chìm dần vào trong lòng biển không một chút âm thanh, không một chút ánh sáng. Không hề có thứ gì ở đây. Trước mắt tôi không có một tia sáng héo hon nào, có lẽ là cũng chẳng có bóng tối nữa. Chốn「hư vô」 Bởi chẳng có thứ gì, cho nên cũng không nhìn thấy gì cả. Không có cả ý nghĩa của việc đang rơi xuống. Tôi ngày càng chìm sâu hơn trong chốn「hư vô」ấy. Sắc màu úa tàn từ từ nhuốm lấy cơ thể tôi khiến cho tôi muốn quay mặt đi. Tôi hiểu rằng,「mọi thứ」ở đây đều mang trên mình sắc thái đó. “Đây là cái chết sao?” Tiếng thì thầm của tôi vang lên yếu ớt tựa như một giấc mơ. Cho dù thời gian không tồn tại trong「hư vô」, tôi lại có thể quan sát nó. Một dòng vật chất héo úa chảy tới vô cùng. Dù luôn cố đưa mắt nhìn về phía xa, tôi vẫn không thấy gì. Dù luôn cố chờ đợi một thứ gì đó, trước mắt tôi vẫn hoàn toàn trống rỗng. Thật bình yên, thật ôn hòa. Trong chốn 「hư vô」này, sự tồn tại đã là một thứ hoàn hảo rồi. Đây là cái chết, là điểm kết thúc của vạn vật Nơi chỉ có người chết mới có thể đi tới. Nơi người sống không thể nhìn thấy. Vậy mà tôi lại ở đây, tôi vẫn còn đang sống. Hai năm trời Tôi trôi nổi giữa chốn「hư vô」này. Nơi mà tôi quan sát cái chết. Nơi mà tôi đấu tranh cho sự sống. Nơi mà tôi thức tỉnh.
*
*
* Ánh nắng của buổi ban mai cùng những âm thanh ồn ã của lũ côn trùng khiến cho tôi tỉnh giấc. Ngay lập tức, đập vào tai tôi là tiếng bước chân tiếng xe đẩy và những tiếng trò chuyện huyên náo vọng vào từ bên ngoài hành lang, thứ âm thanh quen thuộc trong mỗi bệnh viện sau buổi giao ban sáng. So với sự tĩnh lặng đêm qua, sự ồn ào này khiến cho tôi cảm thấy khó chịu đôi chút. Nhưng nhờ được ở phòng riêng, tôi cũng tránh được phần nào những phiền toái đó. Chẳng bao lâu sau, vị bác sĩ điều trị cho tôi đã tới để kiểm tra tình hình. “Cô cảm thấy trong người thế nào, cô Ryougi?” Tôi không đáp lời, chúng tôi cứ ngồi im lặng như vậy một hồi. “Thôi được. Ít nhất thì cô cũng đã tĩnh tâm hơn so với chiều tối qua. Bây giờ, tôi sẽ nói cho cô biết về tình trạng của mình. Nếu cảm thấy không thoải mái với những gì tôi nói thì cứ việc lên tiếng, tôi sẽ đáp ứng nguyện vọng của cô.” Tôi thực sự chẳng để tâm đến những chuyện đó chút nào cả, nhưng dường như vị bác sĩ đã hiểu sai ý của tôi về sự im lặng của tôi. “Vậy thì tôi bắt đầu nhé: Hôm nay là ngày 14 tháng 6 năm 1998. Vào tháng 3 hai năm về trước, cô đã gặp phải một tai nạn giao thông nghiêm trọng khi bị xe tải đâm khi cô đang băng qua đường. Sau đó, cô đã được mang tới và cấp cứu ở trong bệnh viện này. Cô có nhớ được chi tiết nào trong những điều mà tôi vừa kể không?” Tôi lại không đáp lời. Tất cả những gì tôi nhớ được chỉ là bóng hình ai đó – một người bạn học của tôi chăng? - đứng yên lặng dưới cơn mưa. Còn vụ tai nạn đó, tôi hoàn toàn không có chút ấn tượng nào trong tâm trí cả. “Ồ đừng cảm thấy lo lắng nếu không nhớ ra. Để tôi kể tiếp nhé: Cô dường như đã nhận ra sự xuất hiện của chiếc xe nên đã kịp thời tránh né được phần nào nên cơ thể của cô hầu như không bị tổn thương nhưng phần đầu lại chịu một chấn động rất mạnh. Dù vậy, may mắn cho cô là não bộ không chịu bất kỳ tổn thương nào. Tôi không thể nói trước được rằng cô có thể khôi phục toàn bộ ký ức của mình không nhưng sau buổi kiểm tra EEG tối qua, não bộ của cô vẫn hoạt động bình thường. Vậy nên, cô hoàn toàn có thể làm được việc đó. Dù sao thì, việc cô có thể tỉnh lại sau hai năm cũng đã là một phép màu rồi. Cô biết đấy, rất ít trường hợp như vậy được ghi nhận.” Dù vị bác sĩ cố nhấn mạnh về việc tôi đã hôn mê trong một khoảng thời gian rất dài. Với tôi, cơn mưa nặng hạt đó cứ như mới xảy ra hôm qua và sau đó là một khoảng trống trong ký ức. “Và nếu cô muốn biết,” vị bác sĩ tiếp tục. “thì đôi mắt của cô vẫn ổn. Vết thương đó không quá nghiêm trọng và chỉ sau một tuần nữa, chúng tôi có thể tháo băng để cô lại có thể ngắm nhìn khung cảnh xung quanh mình.” Lời nói xen chút trách móc đó khiến tôi chú ý tới. Hôm qua, vị bác sĩ này đã cố hỏi tôi về lý do tôi muốn tự làm hỏng đôi mắt của mình nhưng tôi không thể trả lời được. Nếu tôi làm vậy, họ sẽ nghĩ tôi bị điên mất. “Chúng tôi sẽ tiến hành phục hồi chức năng cho cô, một lần vào buổi sáng và một lần vào buổi chiều. Còn về thời gian thăm bệnh, tôi rất tiếc khi phải thông báo rằng nó sẽ bị giảm xuống còn một giờ mỗi ngày cho tới khi tâm trí và thể trạng của cô hoàn toàn hồi phục. Mong cô cố chịu khó một thời gian. Sau khi mọi việc hoàn toàn suôn sẻ, cô có thể lập tức được xuất viện.” Tôi cảm thấy chán nản với những lời nói vô vị ấy và thử cử động tay phải. Thân thể tôi rời rạc tựa như không phải là của mình. Khớp xương và bắp thịt của tôi dần trở nên đau nhức và dù chỉ là những cử động nhỏ thôi cũng tốn mất kha khá thời gian. Sau hai năm trời bất động, điều này âu cũng là chuyện hiển nhiên. “Vậy là toàn bộ những gì tôi cần truyền đạt cho cô. Vì dường như cô đã trấn tĩnh được lại, tôi sẽ không yêu cầu y tá túc trực ở đây để theo dõi nữa. Nếu cô cần gì, nước hay sách báo, cô chỉ cần nhấn chiếc nút bên cạnh giường và sẽ có người đến phục vụ cho cô ngay.” Vị bác sĩ nói một cách nhã nhặn với những lời nói được chuẩn bị cẩn thận. Nếu tôi có thể nhìn, ắt hẳn trên khuôn mặt người này sẽ là một nụ cười ân cần. Tiếng bước chân tiến ra phía cửa vang lên đều đặn rồi khựng lại ngay khi cánh cửa phòng bệnh mở ra. “À tôi quên mất, cô sẽ được tiếp xúc với một vị bác sĩ khác vào ngày mai, một chuyên gia về trị liệu ngôn ngữ. Cô ấy cũng không lớn tuổi hơn cô là bao vậy nên cố gắng cởi mở hơn với vị bác sĩ ấy nhé.”
*
*
* Nói xong, người này rời đi luôn và tôi chỉ còn lại một mình. Tôi nằm lại xuống giường và đặt tay lên đôi mắt mà tôi đã đề nghị được băng bó lại. “Tên tôi là___” Tôi khẽ mấp máy tôi lẩm bẩm. “Shiki Ryougi”. Nhưng người đó không tồn tại trong căn phòng này. Hai năm trống rỗng đó đã giết chết tôi. Trong tâm trí tôi có đầy đủ ký ức của một người tên Shiki Ryougi nhưng với một người đã chết đi rồi sống lại như tôi, chúng có ý nghĩa gì chứ? Tôi cảm thấy mất đi sự kết nối với quá khứ của mình. Tôi là tôi, là Shiki nhưng những ký ức đó với tôi sao lại trở nên lạ lẫm tới vậy? Nói một cách rõ ràng hơn, chúng tựa như một thước phim về người nào đó tên Shiki Ryougi còn tôi chỉ là một bóng ma vô tình xuất hiện trong những khung cảnh. Tôi tự cắn môi mình. Tôi không hiểu nổi chính mình. Tôi không dám khẳng định rằng mình chính là Shiki Ryougi. Tôi giờ chẳng khác nào một bộ xếp hình thiếu mất đi mảnh ghép quan trọng nhất là trái tim. Trong ngực tôi là một lỗ hổng lớn, một hang động trống rỗng khiến không chỉ không khí mà dường như ngay cả gió cũng có thể xuyên qua. Tôi đã mất đi lý do để sống. “Rồi sao? Việc đó thì có nghĩa lý gì chứ?” Tôi khẽ lẩm bẩm để có thể tĩnh tâm lại đôi chút. Thật kỳ lạ, cảm giác bất an và nóng nảy không ngừng cào xé lồng ngực tôi nhưng tôi lại chẳng cảm thấy đau khổ hay buồn bã. Có sự bất an, có sự đau đớn. Nhưng đó là chỉ là những cảm xúc của Shiki tuổi mười sáu. Còn tôi? Hoàn toàn không có chút hứng thú nào cả. Ngay cả việc tôi chết đi sống lại cũng chẳng khiến tôi cảm thấy gì khi mà… … tôi còn không có cảm giác rằng mình đang sống.
|