About: Hyouka ngoại truyện 1 : Chương 3   Sponge Permalink

An Entity of Type : owl:Thing, within Data Space : 134.155.108.49:8890 associated with source dataset(s)

CHƯƠNG 3 Vào ngày đầu tiên trong cuộc điều tra nho nhỏ này, tôi đã vượt qua một trở ngại đáng kể. Thứ hai, sau giờ học tôi đến phòng Địa chất. Vì đây là chuyện của Oreki nên có thể tôi chỉ cần hỏi trực tiếp cậu ta để biết sự thật. Đó là kế hoạch ban đầu. “Tôi có một câu hỏi cho cậu.” Nghe cứ như là tra vấn ấy. “Một câu hỏi cho tớ?” Oreki chỉ vào mình mà hỏi, tỏ ra khó hiểu. Dù có là cậu ta đi nữa thì quả là tôi cũng chưa ý tứ lắm. “Ừm, xin lỗi. Không có ý gì nhưng mà, tôi chỉ muốn hỏi cậu một chút về chuyện xưa thôi.” “Chuyện xưa à…” “Nếu là về lịch sử thì Satoshi biết nhiều hơn đấy.” “Ừ, tôi biết.”

AttributesValues
rdfs:label
  • Hyouka ngoại truyện 1 : Chương 3
rdfs:comment
  • CHƯƠNG 3 Vào ngày đầu tiên trong cuộc điều tra nho nhỏ này, tôi đã vượt qua một trở ngại đáng kể. Thứ hai, sau giờ học tôi đến phòng Địa chất. Vì đây là chuyện của Oreki nên có thể tôi chỉ cần hỏi trực tiếp cậu ta để biết sự thật. Đó là kế hoạch ban đầu. “Tôi có một câu hỏi cho cậu.” Nghe cứ như là tra vấn ấy. “Một câu hỏi cho tớ?” Oreki chỉ vào mình mà hỏi, tỏ ra khó hiểu. Dù có là cậu ta đi nữa thì quả là tôi cũng chưa ý tứ lắm. “Ừm, xin lỗi. Không có ý gì nhưng mà, tôi chỉ muốn hỏi cậu một chút về chuyện xưa thôi.” “Chuyện xưa à…” “Nếu là về lịch sử thì Satoshi biết nhiều hơn đấy.” “Ừ, tôi biết.”
dcterms:subject
dbkwik:sonako/prop...iPageUsesTemplate
abstract
  • CHƯƠNG 3 Vào ngày đầu tiên trong cuộc điều tra nho nhỏ này, tôi đã vượt qua một trở ngại đáng kể. Thứ hai, sau giờ học tôi đến phòng Địa chất. Vì đây là chuyện của Oreki nên có thể tôi chỉ cần hỏi trực tiếp cậu ta để biết sự thật. Đó là kế hoạch ban đầu. Người duy nhất trong phòng là Oreki. Nếu là ngày thường thì tôi đã thầm rủa cái vận xui của mình. Nhưng, hôm nay thì lại là một cơ hội hoàn hảo. Như mọi khi, Oreki luôn ngồi bên chiếc bàn thứ ba, đọc một quyển sách với vẻ mặt u ám thương hiệu. Khi tôi vào phòng cậu ta chỉ ngẩng đầu lên dòm một phát rồi trở lại với quyển sách của mình. Quen quá rồi. Oreki chẳng mảy may để ý khi tôi để cặp xuống mà tời gần cậu ta. Tên này đang đọc cái quái gì thế nhỉ? Tôi nghiêng đầu tính dòm thử nhưng, cứ như một cái cảm biến vậy, Oreki cũng nhẹ nhàng nghiêng quyển sách để che cái tựa. Tôi bèn thôi, và cậu ta cũng đưa quyển sách trở lại bình thường. Oreki sẽ chẳng mang một quyển sách bất thường lên trường, vậy có gì mà phải giấu? Nghĩ thêm về điều đó khiến lời nói của tôi hình như hơi sắc một chút: “Tôi có một câu hỏi cho cậu.” Nghe cứ như là tra vấn ấy. “Một câu hỏi cho tớ?” Oreki chỉ vào mình mà hỏi, tỏ ra khó hiểu. Dù có là cậu ta đi nữa thì quả là tôi cũng chưa ý tứ lắm. “Ừm, xin lỗi. Không có ý gì nhưng mà, tôi chỉ muốn hỏi cậu một chút về chuyện xưa thôi.” “Chuyện xưa à…” Lầm bầm, Oreki đặt quyển sách mình đang đọc lên bàn, không quên úp cái tựa xuống. “Nếu là về lịch sử thì Satoshi biết nhiều hơn đấy.” Tôi ít khi nào đủ kiên nhẫn để giỡn kiểu này. Kéo một cái ghế tôi ngồi đối diện Oreki. “Là về việc đã xảy ra ở trường Sơ trung.” “Satoshi cũng biết nhiều hơn đấy.” “Và là về cái kỉ niệm tốt nghiệp của chúng ta.” Ánh nhìn của Oreki ngay lập tức giao với tôi, lộ ra một sự căng thẳng thoáng qua. Chầm chậm, cậu ta lên tiếng: “Chẳng phải Satoshi biết về vụ này nhiều hơn tớ sao?” Hẳn rồi, khi ấy Fuku-chan là thành viên trong ban giám sát. Việc Fuku-chan bị mang ra đây không nằm ngoài dự kiến, tuy nhiên tôi vẫn cảm thấy cậu ta đang cố tránh né… hay chỉ là nghĩ nhiều quá chăng? Tôi bèn nói thẳng: “Là về cậu. Còn dám bảo Fuku-chan biết nhiều hơn nữa không?” “Rồi rồi, hỏi thì hỏi đại đi.” Tôi nắm tay lại thành nắm đấm mà để lên bàn. “Cậu chưa quên, phải không? Cái gương lớn ấy, và phần khắc trên khung… chỉ là vì lười biếng thôi đúng không?” “Ra là thế. Sao khi không lại thắc mắc về chuyện đó?” “Hôm qua tôi vô tình gặp Ikehira và tụi này đã nói về cậu.” Nói xong chợt nghĩ chả biết tên này có còn nhớ ai trong lớp không, tôi thêm vào: “Ikehira hồi đó cũng học lớp 3-5 ấy, nhớ không?” “Ừ, tôi biết.” “Vậy thì là thật hay không?” Oreki chớp chớp mắt trước khi trả lời. “Thật. Chiều cao trung bình, không mập không ốm… mắt đen, và tóc cũng vậy.” “Cậu nghĩ tôi là đồ ngốc à!” Nghe thế Oreki hơi nhướn mày một chút. Đặt tay lên quyển sách cậu ta nói: “Đang đọc tới đoạn hay…” “Thế sao? Vậy xin lỗi. Lần sau nói cũng được.” “Không sao.” Oreki để quyển sách qua một bên trước khi đặt lại tay lên bàn. “Hồi đó đúng là tôi có gây cho lớp nhiều rắc rối. Cũng lâu rồi, cứ im lìm như vậy thì đúng là không hay nên cho xin lỗi một lần nữa vậy: Tôi xin lỗi.” Nói xong cậu ta cúi đầu. Trông cái mặt cam chịu ấy làm tôi càng phát nản. Lẽ nào cậu ta lại thích đùa quá mức như thế? Chúng tôi đâu phải mới quen mới biết? Cậu ta nghĩ rằng hơn mười năm không giúp tôi nhìn thấu cái trò trẻ con này sao? Cái trò cúi đầu này rõ là muốn nhanh kết thúc đối thoại đây mà. “Tôi không có mong cậu xin lỗi. Thôi thì, hỏi thế này thôi – tại sao lại làm thế?” “Ưm, tại sao à…” Oreki im lặng trong một chốc. “Mỗi người mỗi khác, và không phải ai cũng làm đẹp được như cậu.” “Tôi đã biết cậu dở từ lâu rồi. Vậy là định chống chế rằng một nhánh dây thõng xuống bị biến thành thẳng là do tay nghề của cậu sao?” Nếu cậu ta mà “ừ” một cái chắc sẽ bị tôi quát “Vớ vẩn!” vào mặt mất. Hình khắc kì lạ của Oreki chắc chắn không phải do kỹ năng, có chăng chỉ phải là do lười. “Có một lý do khác, nhưng giờ tôi chẳng nhớ nổi.” “Không nhớ à?” “Lúc đó trong đầu chỉ nghĩ tới thi cử mà thôi. Chỉ là một kỉ niệm tốt nghiệp nên có cố sức cũng chả được ai công nhận, thế nên cứ làm đại cho xong… Không nhớ rõ lắm, nhưng có thể tôi đã nghĩ vậy.” ‘Hả?” Tôi rướn người về phía trước để xem xét kỹ lưỡng cái người trước mặt. “Ý cậu là bởi vì lo học thi mà cậu không thèm để ý tới việc đó sao? Chỉ thế thôi?” Tôi không thể chỉ ra đó là lời nói xạo hay không. Thật đáng thất vọng. Tuy nhiên vẫn có thể đọc một chút từ vẻ mặt của cậu ta. Một Oreki thiếu kiên nhẫn đang bắt đầu nao núng. “…” Biểu cảm của Oreki chợt thay đổi. Ai cũng sẽ thấy ngại khi bị người khác nhìn thẳng mặt như thế. Sẽ rất là khó chịu, tôi cũng thế thôi. Tuy nhiên không vì những lý do đó, chỉ một thoáng thôi mặt cậu ta ửng đỏ lên. “Oreki.” “Cái gì?” Gọi thế nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra cái gì để nói. “Mặt cậu đỏ à? Tại sao mặt lại đỏ thế? Giận à?” Cứ thế, tôi cố gắng dùng mọi cách để khơi chuyện từ Oreki, thậm chí còn thúc chỏ vài cái nhưng cậu ta cứ lặp đi lặp lại “Tôi quên rồi” và “Không nhớ”, không thỏa hiệp với mọi giá. Trong trường hợp này, tôi đành phải quẳng cậu ta qua một bên vậy. Nếu có thể tìm ra sự thật về chuyện đó, Oreki sẽ không còn đường thoát và có thể đi đến thú thật. Nhưng bằng cách nào bây giờ? Tối đó, tôi lại ngồi vào chiếc bàn học mà hết suy đi rồi tính lại… Cuối cùng, tôi quyết định rằng hỏi một người bạn đã từng chung nhóm với Oreki là chiến lược tốt nhất. Chẳng thể nhớ ai đã ở trong nhóm của cậu ta, và những lúc thế này kỉ yếu mới thể hiện được giá trị của nó. Ngoài tấm hình chụp chung cả lớp cuốn album còn chứa cả những tấm riêng của lớp 3-5. Không biết những lớp khác thế nào chứ ở lớp tôi mỗi nhóm sẽ chụp riêng môt tấm. Rốt cuộc những tấm hình đó bây giờ đã có người thèm xem. Tôi lấy quyển kỉ yếu ra khỏi kệ sách, đặt lên bàn rồi mở ra những trang của lớp 5. Dù thợ chụp hẳn là đã bảo chúng tôi cười nhưng cái mặt u ám của Oreki chắc là không biết cười. Có năm học sinh khác đứng cạnh cậu ta. Chỉ cần một trong số họ học ở trường Cao trung Kamiyama thì tôi sẽ tìm được câu trả lời cho mình. “A… đây!” Tìm thấy rồi. Tôi gõ ngón tay vào một người trong tấm hình. Kei Shibano. Một cô bạn có tính cách thất thường, dễ bị làm cho sầu não và suốt ngày than rằng “Mình phải giảm cân thôi”. Hồi đó cậu ấy quả là có mũm mĩm một chút nhưng tôi không thấy đó là mức đáng để phải lo lắng. Tôi khá thường xuyên thấy cậu ấy trong trường Kamiyama. Chúng tôi thậm chí còn học chung với nhau trong những tiết thể dục năm trước. Đây quả là vận may vì Shibano là người rất dễ bắt chuyện. Tôi không biết cậu ấy học ở lớp nào nhưng đó không phải là vấn đề. Chỉ chờ đến ngày mai mà thôi, còn bây giờ hãy tạm để chuyện qua một bên vậy. Hiếm khi có cơ hội để xem kỉ yếu như thế này thì chả có lí gì lại không nhòm qua Fuku-chan một chút. Nghĩ vậy tôi lật qua trang bên. Khi tìm thấy ‘Satoshi Fukube’ phiên bản năm-ba-sơ-trung, tôi để vuột ra một tiếng cười lớn. “Hahaha! Bé tí à!” Fuku-chan bây giờ cũng chẳng ít giống một cô bé hơn lúc ấy chút nào. Khó mà thuyết phục người ta tin cậu ấy đang là học sinh cao trung năm hai. Tuy nhiên, không khó để thấy trong bức hình này rằng cậu ấy đã thay đổi. Tôi cũng thế. Ôi. Vậy là no mắt rồi, lấy bài ra học nào! Ngày hôm sau, từ hai người bạn tôi biết Shibano đang học ở lớp D. Dễ hơn là tưởng tượng. Biết từ cuối tiết ba nhưng tôi quyết định chờ đến nghỉ trưa tới đi tìm cậu ấy. Tôi không mang bento[1] để ăn trưa. Thật ra, nửa thời gian trong năm tôi chẳng bao giờ thấy đói vào buổi trưa cả. Fuku-chan đã từng bảo rằng “Vì cậu ăn nhiều vào bữa sáng thôi”. Một mặt thì nghe cũng có lý, mặt khác nó khiến tôi có cớ để đá cậu ấy vài cú. Sau vụ đó tôi trở nên thường xuyên bỏ bữa. Đến cửa phòng học lớp D và nhanh chóng nhận ra Shibano đang ngồi ăn trưa, tôi bèn đợi ở ngoài hành lang và khi đến thời điểm thích hợp mới đi vào. Làm học sinh bao nhiêu năm rồi nhưng tôi vẫn không tránh khỏi một nỗi lo khi bước vào phòng học lớp khác. “Hửm? Ibara đấy à? Chả thấy cậu qua đây bao giờ. Tìm ai à?” “Ừm, đúng thế.” “Vậy cậu tìm ai? Có cần tớ giúp không?” “Thật ra tớ muốn hỏi cậu vài thứ. Cậu có phiền không?” Shibano không cảm thấy lạ mà chỉ vui vẻ đồng ý, “Tất nhiên là không rồi! Qua kia nói chuyện nhé.” Shibano và tôi kiếm ra chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Ai đó vừa mở cửa khiến một làn gió lạnh lùa vào khắp phòng. Tôi không thể không cảm thấy mình cùng từng nói những lời này hồi sơ trung – thứ kỉ niệm lạ thường này làm đầu tôi nhói lên một cái. “Chuyện gì nào?” “Chủ nhật rồi tớ gặp Ikehira.” “Ồ, Ikehira ấy hả? Hoài niệm quá ha. Nghe nói cậu ấy đang chơi trong một ban nhạc phải không?” Tôi hơi bất ngờ về điều đó. “Cậu cũng biết à? Có vẻ ban nhạc của cậu ấy đang gặp khó khăn trong việc kiếm ca sĩ.” “Hửm?” Shibano hơi nhướn mày. “Vậy là cậu tính hát cho họ hả Ibara? Hay là đang giúp kiếm ca sĩ mới?” Có lẽ cậu ấy muốn giúp Ikehira nhưng lại sợ cái khoản hát hò. Tôi nhanh chóng vẫu tay mà nói: “Không, không. Không phải vụ đó. Tụi này nói về cái tác phẩm hồi tốt nghiệp cơ. Cậu nhớ mà phải không, cái khung gương ấy?” “… À, rồi…” Như đã hiểu vấn đề, Shibano đưa mắt về một hướng khác. “Tới bây giờ vẫn còn bàn về vụ đó cơ à? Ừ, là cậu thì cũng dễ hiểu thôi.” Làm sao để câu có thể đặt câu hỏi đây? Không có nhiều lựa chọn. Tuy nhiên, rốt cuộc thì tôi vẫn xem cái cách nói thẳng vẫn là hay nhất. Tôi chưa hề thích tỏ ra thông thái, hay vòng vo tốn thời gian. “Vậy lúc đó đã xảy ra chuyện gì?” Điều tôi ghét hơn là ép người ta phải trả lời một câu chấn vấn, vậy nên tôi giải thích. “Tớ đang ở CLB Cổ Điển. Oreki cũng vậy. Khi nhắc tới cậu ta thì Ikehira đột nhiên đổi thái độ. Tớ cũng chẳng mong một phản ứng đỡ hơn thế.” “À, là về Oreki. Ừ, đúng thế. Hẳn là còn vài người chưa hết khó chịu.” “Nhưng tớ đã nghĩ về điều đó, và tự nhiên thấy nó kì lạ sao ấy.” Giọng tôi đã từ từ cao lên mà không hề hay biết. “Nói về Oreki, thì cứ như cậu ta luôn chỉ quẩn quanh trong thế giới của riêng mình, và vì thế không thích làm việc trong một thế giới khác đúng không?” “Tớ không nói chuyện với cậu ta nhiều, nhưng đúng, tớ cũng nghĩ cậu ta là kiểu như thế.” “Nhưng tớ không nghĩ cậu ta là một người cố tình lười biếng vào những lúc như vậy… Cậu còn nhớ cái hồi Hội thao trường mình không? Osada hay ai đó bảo là bị đau bụng nên cả đội chạy tiếp sức cứ loạn cả lên.” Shibano gật đầu, một biểu cảm cay đắng xuất hiện trên gương mặt. “Dĩ nhiên là nhớ rồi. Tớ là người phải chạy thay cậu ấy mà.” “Vậy sao? Osada lúc nào cũng cố gắng giúp người khác mà chẳng thèm nghĩ chi cho thấu đáo. Hồi thi hợp xướng cũng thế.” Thôi chết, chúng tôi đã lan man về những kỉ niệm hồi sơ trung mất rồi! Giờ nghỉ trưa vô cùng ít ỏi nên tôi cần phải dừng lại để bẻ lái cuộc trò chuyện về đúng chủ đề ban đầu. “Tạm thời kệ cậu ấy đi vậy.” Tôi khẽ thở dài và hỏi: “Điều tớ không hiểu là, tại sao Oreki lại là người duy nhất phải khắc gỗ? Đó là việc của cả nhóm mà? Nhưng những gì tớ nhớ thì Oreki là người duy nhất giao ra miếng gỗ vào ngày hôm đó và nhận tất cả sự rủa xả. Chính xác chuyện gì đã xảy ra?” Oreki không giỏi trong những chuyện này, không cần cậu ta nói tôi cũng biết. Điều mà tôi không hiểu là tại sao cậu ấy lại là người đảm nhiệm việc đó. Trong nhóm tôi thì Mishima và tôi là những người lo việc khắc gỗ. Nếu Oreki mà ở trong nhóm tôi thì cậu ta chẳng cần phải đụng tới con dao ấy chứ. Câu hỏi này dường như đã gãi đúng chỗ ngứa của Shibano và tôi thật lòng mong như vậy. Cậu ấy không thể nói lời nào, còn sắc mặt thì cứng đơ. Tôi không định đổ lỗi cho Shibano hay bất kì ai khác trong nhóm, nhưng cách hỏi có thể đã làm cậu ấy hiểu lầm… Dù vậy Shibano vẫn có thể đáp: “Nếu cậu đã hỏi thì tớ cũng nói thật, đó là ý định của chính Oreki.” “… Hả?” “Cậu ấy bảo rằng biết một người có thể giúp hoàn thành việc này nhanh chóng, rồi lấy cả miếng gỗ và bản thiết kế về mình. Tụi này đã tin theo… Nói thế này có vẻ khó nghe, nhưng… khi Oreki nói vậy tụi này thực sự đã rất vui mừng mà đẩy mọi trách nhiệm cho cậu ấy.” Chẳng khác tình trạng của nhóm tôi là mấy. Ngay khi nghe chúng tôi bảo “Con trai không có làm được đâu”, tụi nó đã để mặc cho chúng tôi một mình làm tất. “Nên…” Một tiếng thở dài. Nếu còn học sơ trung Shibano sẽ không đời nào biết thở dài như thế. “Nên… nói thật tụi này có lẽ nợ Oreki một lời xin lỗi.” “… Ra là thế.” Gật đầu nhưng tôi không định bảo Shibano đi xin lỗi. Cậu ấy có hiểu lầm không nhỉ? Chỉ nhìn sắc mặt thì chẳng biết nổi. Mùa đông năm ấy Oreki đã một mình giao ra tấm gỗ. Đó không phải công việc giành cho một người. Như vậy là tôi đã đoán đúng, cậu ấy thực sự đã nhờ ai đó hay đại loại vậy. Tôi còn một câu hỏi khác. “Vậy người mà Oreki bảo rằng ‘có thể giúp’ là ai?” Hỏi vậy nhưng tôi không mong nhận được câu trả lời. Shibano và Oreki chắc chắn không thể gần gũi hay thậm chí là làm bạn. Cậu ta không chịu nói với ai cũng là điều nằm trong dự đoán. Xem ra mấu chốt nằm ở người thứ ba trong câu chuyện này rồi đây. Nếu hỏi là ai thì trong đầu tôi chỉ hiện lên có một, đó là những đứa con trai hiềm hoi từng đánh bạn được với Oreki. Tôi chỉ biết có Fuku-chan… Nhưng, Oreki mà tin tưởng để cho Fuku-chan giúp á? Trong lúc suy nghĩ tôi thấy Shibano tỏ ra lưỡng lự. Đã không có một câu trả lời “Tớ không biết” mà thay vào đó, là: “Asami Toba.” “Ai cơ?” “Một bạn nữ tên là Asami Toba. Đó là người mà Oreki đã nhắc tới.” Tên của một người lạ. Có lẽ là một người tôi chưa từng gặp trong suốt ba năm sơ trung. Hay là tôi đã quên nhỉ? “Tớ nghi là bồ của cậu ta.” Ưm… thực sự là nhớ chẳng ra. Dù trường Kaburaya có ít học sinh hơn hẳn so với trường Kamiyama nhưng con số ấy vẫn trên hai trăm. Có lẽ là mình chưa gặp thật… ớ? Ngay lúc này, tôi cuối cùng cũng nhận thức được sự tồn tại của những từ ngữ đó. “Khoan đã, cậu vừa nói gì?” “Bồ.” Không thích tự kể lể về mình, nhưng, vào lúc đó, xin phép cho tôi được tái hiện sâu sắc thế quái nào mình lại phản ứng theo một cách khó có thể xấu hổ hơn được nữa. Ngay khi nghe về sự tồn tại của một thực thể mà chỉ nên dùng như một trò giỡn vô lý đến nực cười, tôi đã thét lên “CÁI GÌ!!?” lớn tới mức làm cả lớp người ta im bặt. Thật là bất ngờ về mình quá đi. Mọi học sinh trong lớp D bấy giờ chỉ còn biết nhìn vào tôi. Nhanh chóng tôi lấy một tay bụm miệng lại. Không hay rồi, đang giờ nghỉ ngơi mà lại náo loạn. Cơ, nhưng mà, làm sao có thể? Hai đứa có còn đang nói về Oreki không vậy? Nhận ra tôi vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc, Shibano hạ giọng xuống mà nói: “Có một lần khi tớ hỏi Oreki rằng miếng gỗ đã xong chưa, thì cậu ấy trả lời ‘Còn tùy vào Asami’. Rồi tớ hỏi tiếp là: ‘Asami, ý cậu là Asami Toba đó hả?’ thì cậu ấy tỏ vẻ bất ngờ thấy rõ. Cậu ấy nói rằng đã không nghĩ rằng tớ biết Asami là ai, cậu ấy nghĩ là không ai biết cả.” “Ưm, thế à, nói sao đây nhỉ… Trí nhớ của cậu tốt thật.” Đó không phải những gì tôi thực sự muốn nói. “Tớ cũng bất ngờ khi nghe tên của Asami từ miệng cậu ta, và cũng hết hồn khi biết rằng Oreki hóa ra cũng có người mến. Nhưng mà…” Shibano nở một nụ cười ranh ma. “… chưa bất ngờ bằng cậu bây giờ.” Sau đó cậu ấy lùi một bước khỏi tôi, ám chỉ rằng cuộc trò chuyện nên dừng lại tại đây. Tôi liếc nhìn đồng hồ. Giờ nghỉ trưa sẽ kết thúc sau năm phút nữa. “Nếu muốn tìm Asami thì cậu có thể ghé qua CLB Nhiếp Ảnh. Từ khi vào trường tới giờ tớ chưa nói chuyện với cậu ta lần nào cả, nhưng đã thấy vài tấm hình hồi lễ hội Kanya.” Khựng lại một chút, Shibano mỉm cười thêm vào. “Nhưng nếu muốn biết Asami thực sự ở đâu thì Oreki hẳn là biết rồi chứ, đúng không nào?” Nếu muốn hiểu lý do đằng sau miếng gỗ khắc dối ấy thì Asami Toba sẽ là một nguồn thông tin quan trọng. Dù vậy tôi đã không chạy ù tới CLB Nhiếp Ảnh sau giờ học. Thay vào đó, tôi lại phóng lên phòng Địa Chất, nghe rõ độ lớn của từng tiếng bước chân khi leo lên những bậc cầu thang. Khốn thật Oreki à, cứ chờ xem tôi sẽ làm gì với cậu! Những ý nghĩ như “Dù có lên phòng nhưng chắc gì Oreki có mặt ở đó” hay “Sẽ làm gì với cậu ta bây giờ?” lấp một góc trong tâm trí, nhưng tôi cố gạt hết qua một bên khi chân đã bước lên tầng bốn dãy Chuyên biệt. Cánh cửa phòng Địa Chất mở ra nghe một tiếng “xoạch” to tướng. Oreki có trong phòng, ngồi ở cái ghế quen thuộc của mình. Nếu cậu ta ở một mình thì tôi đã có thể kẹp cổ và tha hồ xiết cho tới khi đối tượng chịu khai. Nhưng tiếc là không được. Ngồi đối diện với Oreki là một Chi-chan đang mỉm cười. Nhận ra tôi vừa bước vào phòng, cậu ấy giơ cánh tay thon thả lên. “Ôi, Mayaka-san! Thật là đúng lúc quá! Tớ vừa được nghe một câu chuyện rất có ý nghĩa.” Đừng nói chuyện khác bây giờ Chi-chan ơi! Nghe tớ nè! Cái… cái tên đó! Hắn…! Gắng không để những lời đó thoát ra khỏi miệng, tôi hít vào một hơi rất sâu… Bình tĩnh nào Ibara Mayaka, mày vẫn chưa có chứng cứ rõ ràng cơ mà. “Ô, là về gì thế?” “Một trải nghiệm của bà chị tôi khi đi du lịch. Không biết có nên coi là một hành động anh hùng không nữa… Cứ tạm coi đó là một câu chuyện kì cục đi.” Oreki đáp. Bản mặt rầu rĩ thông thường bỗng trở nên có cảm xúc khi cậu ta nói thế. Dường như vừa nảy ra một ý tưởng gì đó, Chi-chan đặt hai tay lên ngực mà nói: “Oreki-san, cậu cũng kể cho Mayaka-san nghe nhé. Từ đầu luôn nhé.” “Từ đầu á?” Oreki đáp đầy đau khổ. Nhưng Chi-chan dội lại bằng chất giọng đầy hào hứng. “Đúng thế, từ đầu luôn ấy! Hiểu rõ ngay từ đầu mới làm cho câu chuyện đầy ý nghĩa chứ! Và còn…” “Còn gì?” “Thực ra, có vài chỗ trong câu chuyện làm tớ hiếu kỳ…” Vai Oreki thõng xuống, dấu hiệu của sự chịu thua. “Vậy làm sao để kể lại từ đầu đây…” “Xin cậu đừng bỏ qua bất kì chi tiết nào chỉ vì đây là lần thứ hai là được.” Rõ là cậu ta đã định lược đi vài chi tiết. Oreki bấy giờ chỉ biết nhìn Chi-chan với ánh mắt đầy trách móc. Thấy Chi-chan cười trở lại là một điều tốt. Sau tất cả những gì đã xảy ra từ khi chúng tôi lên năm hai, tôi lại càng cảm thấy đây là một tin lành. … Làm sao có thể nói về ‘bạn gái’ của Oreki trước mặt Chi-chan cơ chứ? Nói cho các bạn nghe, có một tỉ lệ rất cao rằng Shibano đã bé cái nhầm. Nếu phải mô tả sự đần đụt của tên Oreki ra làm sao ấy, thì tôi xin mạn phép thí vụ như vầy : Nếu có một cô gái đẹp tuyệt trần đứng ngay trước mặt, chỉ vào mình mà nói “Tui”, chỉ vào ngực và nói “Thích”, và rồi chỉ vào Oreki mà nói “Bạn”, thì hắn sẽ cần ít nhất vài phút để hiểu ra câu nói đó có nghĩa là gì. Kì tích nào có thể làm tôi tin rằng Oreki đang bí mật hú hí thù thì với một ai đó bây giờ? [1] Bento là cách người Nhật gọi hộp cơm của mình. '
Alternative Linked Data Views: ODE     Raw Data in: CXML | CSV | RDF ( N-Triples N3/Turtle JSON XML ) | OData ( Atom JSON ) | Microdata ( JSON HTML) | JSON-LD    About   
This material is Open Knowledge   W3C Semantic Web Technology [RDF Data] Valid XHTML + RDFa
OpenLink Virtuoso version 07.20.3217, on Linux (x86_64-pc-linux-gnu), Standard Edition
Data on this page belongs to its respective rights holders.
Virtuoso Faceted Browser Copyright © 2009-2012 OpenLink Software