rdfs:comment
| - “Nào, Miyako-san. Chúng ta sẽ là bạn cùng phòng từ ngày hôm nay. Mình mong chúng ta sau này hòa thuận với nhau.” Nằm trong dãy ký túc xá nữ, căn phòng này được trang bị với một cái giường tầng và hai bàn học. Tôi dẫn Shinomiya Miyako-san đến căn phòng mà tôi đã ở một mình và cúi chào. Ba D đã đến Midgard. Không ngờ một trong số họ lại là em gái của Haruka-san. Vì thế nên cô ấy được phân vào lớp Brynhildr. Cùng lúc, cô ấy trở thành bạn cùng phòng với tôi, nhưng… “…Có chuyện gì sao?” Cửa sổ kêu lách cách. “Hmm…Nghe mình nè, Mitsuki.” Trong lúc tôi còn đang suy đoán, Miyako-san vội vã vẫy tay với tôi.
|
abstract
| - “Nào, Miyako-san. Chúng ta sẽ là bạn cùng phòng từ ngày hôm nay. Mình mong chúng ta sau này hòa thuận với nhau.” Nằm trong dãy ký túc xá nữ, căn phòng này được trang bị với một cái giường tầng và hai bàn học. Tôi dẫn Shinomiya Miyako-san đến căn phòng mà tôi đã ở một mình và cúi chào. Ba D đã đến Midgard. Không ngờ một trong số họ lại là em gái của Haruka-san. Vì thế nên cô ấy được phân vào lớp Brynhildr. Cùng lúc, cô ấy trở thành bạn cùng phòng với tôi, nhưng… “…Có chuyện gì sao?” Khi tôi ngước nhìn lên, không hiểu vì sao tôi lại thấy Miyako-san chăm chú vào mình, dường như đang lưỡng lự muốn nói như là có gì đó chặn lại bên trong họng. Cửa sổ kêu lách cách. Mặc dù cơn bão đã đi qua Midgard, những đợt gió mạnh vẫn thổi vào cảnh vật tối đen ngoài cửa sổ. “Hmm…Nghe mình nè, Mitsuki.” Cô ấy bỏ cặp xuống và gãi đầu như thể gặp khó khăn giao tiếp trong tình huống khó xử. “Oh…Có phải là cậu không muốn ở cùng mình không? Nếu cậu muốn phòng đơn, mình có thể nói với Haruka-san ngay bây giờ---“ Hệ thống bạn cùng phòng này không phải do không đủ phòng. Thay vào đó, mục đích của nó là lấp lại khoảng trống trong tim của D khi họ đã bị tách khỏi gia đình. Nhưng hiển nhiên, vẫn có người thích ở một mình hơn. Trong trường hợp đó, họ sẽ được nhận phòng đơn nếu họ đã làm đơn, nhưng có vẻ Miyako-san đã để lỡ mất cơ hội của mình. Trong lúc tôi còn đang suy đoán, Miyako-san vội vã vẫy tay với tôi. “Không, không phải vậy. Mình rất vui khi có cậu làm bạn cùng phòng, Mitsuki! Cái mình muốn nói là, ummm, cách nói chuyện của cậu…” “Cách nói chuyện?” Là thế nào nhỉ? Tôi nghiêng đầu lúng túng. Rồi Miyako-san nhìn thẳng vào mắt tôi và nói: “Hmm—Thế này, Mitsuki, cậu đã ở đây lâu hơn mình và chúng ta sẽ là bạn cùng phòng từ giờ…Cậu hãy đừng dùng kính ngữ được không? Cậu không cần phải thêm ‘-san’’ vào tên tớ.” “Eh, nhưng—“ Một yêu cầu bất ngờ đặt tôi vào tình huống không biết phản ứng sao. “Làm ơn. Mình nghĩ chúng ta sẽ thân thiết hơn bằng cách đó. Miyako năn nỉ với ánh mắt nhiệt tình. Vì đã chịu xuống nước bởi lòng thành của cô ấy, tôi gật đầu. “…nếu cậu đã nói thế thì mình sẽ chấp nhận, Miyako-san.” “Cảm ơn, Mitsuki! Nhưng đừng gọi là Miyako-san, gọi mình là Miyako thôi.” Phấn khởi cảm ơn tôi, cô ấy cũng chỉnh lời cho tôi. “O-Okay, xin thứ lỗi—Ồ không, xin lỗi… Miyako.” “Đúng rồi, chính là như thế đó! Rất tốt!” “…Mình luôn dùng ngôn ngữ lịch sự từ khi chuyển đến Midgard. Bây giờ có lẽ mình phải mất thời gian mới chỉnh lại được.” Tôi thở dài trước mặt một Miyako đang hạnh phúc. Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi không thích thế này. Khi trái tim vẫn còn đang rối bời bởi sự ngượng ngùng, tôi có cảm giác từ nay về sau, mỗi ngày trôi qua sẽ rất đáng nhớ. Và cảm giác của tôi trở thành sự thật. “Cảm ơn sự nồng ấm của cậu, Mitsuki-san.” “…Chào buổi tối!” Lisa-san và Firill-san mở cánh cửa không khóa ra và bước vào. “Hai cậu làm gì ở đây?” Tôi hỏi. “Tuy là đồ tụi mình mang đến khá là khiêm tốn, tụi mình muốn làm bữa tiệc chào mừng cho cậu ấy.” Lisa-san mắc cỡ gãi lên má. “Tớ đã mua…rất nhiều snack.” Firill bày ra một đống snacks ôm trên tay lên giường “Wow! Cảm ơn hai cậu!” Miyako vui mừng cảm ơn họ. “Haruka-san chắc chắn sẽ đến sau, nên là bọn mình sẽ mở màn trước.” “Đồ ngọt là món khoái khẩu của Onee-chan đấy, chúng ta phải ăn khi còn có thể.” Câu trả lời Miyako cho Lisa, người ngồi đối diện cô ấy trên sàn, đã tiết lộ một mặt khác của Haruka-san. “Fufu…tớ cũng mang theo vài thứ để chơi ngoài snacks. Không ai được phép ngủ tối nay.” Với nụ cười nguy hiểm, Firill-san lấy ra một bộ bài từ trong túi. Trông như đêm nay sẽ là một đêm dài và đầy niềm vui. Tôi cười một cách tự nhiên trong khi ăn bánh ngọt. Mỗi ngày đều tràn ngập niềm vui Chỉ là không có một người—Nii-san.
|