abstract
| - Khi Hirose vừa đến cổng trường thì một nhóm học sinh cũng vừa đi vào, tất cả đều mặc cùng một bộ đồng phục đơn điệu và la hét theo cái kiểu của học sinh cấp Ba, có lẽ là do vừa nghỉ hè vào nên chúng có vẫn còn tiếc nuối. Những cơn gió mang đến cái hương vị nhè nhẹ của biển cả hòa cùng tiếng ve kêu cuối hè. Đồng phục của trường màu xám và trắng, chiếc cà vạt màu xanh da trời khiến cái bộ quần áo này trông đỡ đơn điệu hơn. Nhưng dưới góc nhìn của lũ học sinh, trời đã nóng, đeo vào mấy thứ này khiến chúng còn nóng hơn, một vài đứa đã kéo cà vạt xuống cho đỡ nóng nhưng lại bị một giáo viên đứng ở cổng bắt được và la rầy. Thấy vậy, Hirose bật cười rồi nhận ra cà vạt của mình cũng không đàng hoàng cho lắm. Anh vội kẹp chiếc cặp vào dưới cánh tay rồi chỉnh lại cà vạt, trên môi thoáng một nụ cười cay đắng. Khi anh vẫn còn theo học trường phổ thông trung học này, đồng phục vốn không có cà vạt, chúng chỉ vừa được thêm vào hai năm sau khi anh ra trường. Trước đây, đồng phục mùa hè chỉ là áo trắng quần đen, sau này mới đổi thành kiểu cái trông thích hợp với mấy giáo viên nghiêm túc hơn là cho học sinh như thế này. Dù sao anh cũng không phải là một giáo viên nghiêm túc mà chỉ là một thực tập sinh thôi nên cũng có chút buồn cười. Anh vào trường rồi đi về phía văn phòng khoa cùng những giáo viên khác. Nhìn những gương mặt quen thuộc trước kia, anh gật đầu chào rồi lấy từ trong cặp sách một tấm hình để xác nhận lại từng khu nhà. Anh nhìn quanh, tìm kiếm cái phòng học đặc biệt ấy. oOo Hirose đã tốt nghiệp từ trường phổ thông trung học tư thục này ba năm trước. Căn cứ vào điểm hensachi, đây là trường nam sinh cao cấp. Ngoài ra, ngôi trường này còn có một bề dày lịch sử dài, vì thế nên nó rất nổi tiếng. Nhưng ngoài tỷ lệ cao học sinh được nhận vào những trường đại học hàng đầu ra thì nó cũng chẳng còn gì nổi bật, không có gì hấp dẫn nhưng cũng không có gì đáng ghét. Khác với những ngôi trường nổi tiếng khác cùng đẳng cấp, trường chỉ có mỗi cấp Ba, mỗi khối gồm sáu lớp, mỗi lớp 40 học sinh, so với những trường khác trong thành phố thì được xem là nhỏ. Ngày Hirose theo học, nó vẫn còn là một ngôi trường cổ bằng gạch nằm giữa lòng thành phố, tuy nhiên, do quá trình đô thị hóa nên sau khi anh vừa tốt nghiệp, nó đã bị di dời ra khu vực ngoại thành. Đến tận bây giờ, khi trở lại thực tập thì Hirose mới về trường cũ lần đầu tiên. Lẽ ra nếu muốn, anh có thể về thăm trường bất cứ lúc nào, nhưng không hiểu sao lòng anh cứ cảm thấy ngần ngại. Khi anh vẫn còn theo học, ngôi trường này là địa bàn của anh, là nơi anh sinh sống, là mái nhà thứ hai của anh. Tuy nhiên, sau khi ra trường, nó đã trở thành chỗ của người khác, còn anh chỉ là một kẻ ngoài cuộc. Ngoài ra, cả ngôi trường cũng đã bị di dời sau khi Hirose tốt nghiệp, ngay cả đồng phục cũng đã thay đổi hoàn toàn. Giờ đây, ngôi trường xưa đã không khác gì một nơi xa lạ. Hirose từng thấy qua ngôi trường mới này khi nó vẫn còn đang được xây dựng. Vùng này nằm gần biển, khắp nơi là những mảnh ruộng hoang vu kéo dài đến chân trời. Giữa cảnh biển thế này, những tòa nhà trông những căn lều đứng trơ trọi giữa trời. Một con đường lớn cắt ngang mặt đất bằng phẳng, nhiều khu dân cư đang được dựng lên quanh trường. Anh vẫn nhớ lúc ngôi trường và những tòa nhà này vẫn còn đang được xây cất, chúng mang hình thù lạ lùng như một chiếc tàu chở dầu hay tàu chở máy bay đang lững lờ trôi giữa biển cả. Sau khi quá trình xây dựng hoàn thành, nhà cửa mọc lên san sát trên những khoảng đất trống trước đây, tạo thành một thị trấn mới sầm uất. Đường ray cũng được mở rộng, phía trước nhà ga mới là những con đường náo nhiệt. Nhưng đối với Hirose, đó chỉ là một nơi xa lạ. Ở nơi này, không gì đem lại cho anh cái cảm giác ‘trường xưa’, không một tòa nhà gạch, không một bóng cây gợi nhớ đến ngôi trường cổ kính khi ấy. Dùng từ ‘lịch sử’ để diễn đạt nó thì hơi quá, nhưng nếu dùng từ ‘truyền thống’ thì lại không thích hợp và vô nghĩa. Ngôi trường mới này rất rộng rãi và sáng sủa. Cây cối được trồng giữa các khu nhà, đổ những chiếc bóng yếu ớt xuống sân trường. Bải cỏ được thiết kế thành những khối hình học xanh biếc và được cắt tỉa cẩn thận đến mức khiến người ta cảm thấy thiếu sức sống. Những hàng cây hai bên con đường chính dẫn từ cổng trường vào sân trường dường như là cây hoa anh đào, nhìn những thân cây to lớn này, có lẽ chúng đã được di đời từ trường cũ đến, nhưng sau khi được trồng trên một vùng đất mới và cắt tỉa lại, chúng đã không còn đem lại cảm giác như trước kia. Tất nhiên, anh cũng không cảm thấy bồi hồi cho lắm khi trở về trường xưa, thay vào đó là cảm giác như mất đi một thứ gì đó mình từng nương tựa vào, khiến lòng anh cảm thấy trống trải. Bỗng dưng, anh thấy mình không thể dựa dẫm vào bất cứ thứ gì, mỗi khi Hirose suy sụp, anh thường có cảm giác ấy, tựa như mất đi quê hương của mình.
|