abstract
| - Trời đổ mưa lớn suốt từ sáng tới giờ và tiếng mưa rơi trên mái hiên cứ tí tách vang lên trong lúc tôi đang bước đi chậm rãi dọc hành lang. Sau khi tan học, khắp xung quanh khuôn viên của trường hầu như chẳng còn bóng ai cả. Bình thường, hẳn là sẽ còn nhiều người nán lại để sinh hoạt cùng với câu lạc bộ của họ; tuy nhiên, thông tin về vụ giết người mà Kokutou kể với tôi hôm nọ đã được công khai trên các phương tiện thông tin đại chúng. Vậy nên, mọi hoạt động của các câu lạc bộ đều đã bị bắt buộc tạm dừng trong khoảng thời gian này. Sáng nay khi chở tôi đến trường, anh Akitaka cũng nói thêm rằng chỉ trong vòng một tháng, số lượng nạn nhân đã lên tới con số bốn. Hung thủ thì vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, không có chút manh mối nào về danh tính, ngoại hình hay động cơ gây án giờ của hắn cả. Các nạn nhân cũng chẳng có chút liên hệ nào với nhau trừ việc họ đều ra ngoài tản bộ đêm. Nếu vụ việc này xảy ra tại một vùng xa xôi nào đó mà không phải nơi mình đang sống thì mọi chuyện đã khác. Toàn bộ học sinh đều không dám la cà bên ngoài sau giờ học mà đều trở về nhà trước khi trời tối và họ luôn cố đi chung thành từng nhóm. Tôi có thể cảm nhận rõ được bầu không khí sợ hãi và nặng nề đang bao trùm khắp thành phố và nó cũng ảnh hưởng đến tôi khá nhiều. Giờ đây, mỗi tối, cảnh sát đều đi tuần rất gắt gao từ lúc 9 giờ, thành ra tôi cũng khó có thể ra ngoài tản bộ được. “Bốn vụ giết người…”Tôi khẽ lẩm bẩm. Bốn lần đó, mình__ “Cô Ryougi?” Một ai đó đột nhiên gọi họ của tôi. Tôi hướng ánh nhìn về phía giọng nói đó phát ra và bắt gặp một người thanh niên lạ mặt. Người này khoác trên mình một bộ trang phục giản đơn với chiếc sơ mi trắng cùng chiếc quần Jeans màu lục. Hẳn đây là một học sinh lớp trên. “Vâng, là tôi đây. Có chuyện gì vậy?” “Ồ, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng như thế chứ. Cô đang tìm Kokutou sao?” Nở một nụ cười giả tạo, hắn hỏi tôi một câu hỏi ngu ngốc. “Tôi đang chuẩn bị về nhà, chẳng liên quan gì đến Kokutou cả.” “Thật sao?” Hắn ta đột nhiên cố ý kéo dài giọng của mình. “Ồ, vậy thì cô sai rồi, và tôi chắc hẳn là cô cũng biết điều này nên mới dễ nổi nóng như vậy. Trút giận lên người khác như vậy là không tốt đâu. Tôi nghĩ cô nên tự trách bản thân mình thì hơn đấy. Hay việc đó đã trở thành một thói quen của cô?” Hắn khúc khích cười như tự thưởng cho lời nói đùa ngớ ngẩn đó rồi lại tiếp tục. “Cô Ryougi ạ … cô có nghĩ bốn lần thì hơi quá mức rồi không?” “Cái gì?!” Tôi bất giác lùi một bước. Người này lại nở nụ cười, một nụ cười thỏa mãn… cũng giống như tôi đã từng làm trong những đêm đó. “Tôi luôn mong được nói với cô vài lời. Ước muốn đó giờ đã được thực hiện, chào tạm biệt và hẹn ngày tái ngộ nhé!” Nói rồi, hắn ta đi mất và để lại những tiếng bước chân vang vọng khắp đại sảnh không một bóng người này. Tôi cũng chẳng muốn nhìn theo hắn và hướng thẳng ra phía tủ giầy. Sau khi thay giày, tôi bước ra bên ngoài mái hiên chỉ để được đón tiếp bằng cơn mưa dai dẳng còn anh Akitaka thì vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu cả. Thông thường, vào những ngày mưa như thế này, anh ấy luôn đến đón tôi nhưng hôm nay thực sự là quá trễ. Vì tôi phải thay giày nếu như muốn quay lại vào bên trong, một việc khá phiền phức, nên tôi quyết định đứng chờ luôn ở dưới mái hiên lối vào khu nhà. Hơi nước bốc lên khiến cả sân trường như bị bao phủ bởi một bức màn trắng xóa. Cái lạnh giá chớm đông khiến cho mỗi hơi thở của tôi đều ngưng tụ lại thành những làn khói trắng. Tôi không rõ là đã bao lâu trôi qua và khi tôi chợt lưu ý tới chuyện đó, Kokutou đã đứng cạnh tôi từ lúc nào mà tôi chẳng hề hay biết. “Tớ có ô đấy.” Cậu ta nói một cách lúng túng. “Tôi không cần đến nó, lát nữa sẽ có người tới đón tôi. Bạn Kokutou nên mau chóng trở về nhà đi.” Tôi thúc giục. “Tẹo nữa tớ sẽ về, cậu có phiền không nếu như tớ cùng đứng chờ ở đây cho đến khi tài xế riêng của cậu đến?” Chẳng cần đợi tôi có cho phép hay không, cậu ta dựa người luôn vào bức tường xi măng bên cạnh lối vào. Tôi thực sự chẳng quan tâm đến những gì cậu ta muốn nói và quyết định phớt lờ cậu cho đến lúc tôi có thể rời khỏi đây. Nhưng quả là kỳ lạ, cậu ta đã thực sự im lặng. Khắp không gian giờ chỉ còn tiếng mưa rơi rả rích. Kokutou không nói gì mà chỉ khẽ nhắm đôi mắt lại cùng một gương mặt hết sức mãn nguyện như thể đang chìm trong giấc mộng đẹp. Nhưng có lẽ là không phải vậy, tôi bỗng nghe thấy giai điệu quen thuộc của một bài hát nổi tiếng mà tôi không nhất thời không nhớ nổi tên phát ra từ miệng của cậu. Quả là đáng ngạc nhiên khi lúc trở về nhà, tôi có hỏi anh Akitaka và biết được rằng tên bài hát đó chính là “Hát dưới cơn mưa”. Kokutou vẫn chẳng nói gì cả. Chúng tôi đứng cách nhau không quá một mét vậy mà chẳng một ai lên tiếng, việc này khiến tôi cảm thấy đôi chút bồn chồn. Và thật khó tin. Sự im lặng này lại mang đến cho tôi một cảm giác ấm áp đến lạ thường. Nhưng rồi trong tôi chợt trào dâng một nỗi sợ hãi vô hình. Bản năng mách bảo tôi, nếu cứ tiếp tục như vậy, Cậu ta sẽ xuât hiện. “KOKUTOU!!!” “Uwa, ha hả?” Cậu ta giật nảy mình và rời khỏi vách tường. “Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì à?” Kokutou nói và nhìn tôi với ánh mắt ngơ ngác. Tôi thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong đôi mắt của cậu ta. Mắt đối mắt, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thực sự nhìn cậu con trai tên Kokutou Mikiya này. Dáng vẻ ôn hòa, mái tóc đen được cắt giản dị hài hòa với tính cách của cậu. Đôi mắt to và đen láy cùng cặp kính màu đen với hai cái mắt kính to tướng, trông nó ngớ ngẩn đến độ e là cả học sinh tiểu học cũng chẳng thèm đeo. Trang phục giản đơn, trên dưới tất cả đều là một màu đen, hoặc cũng có thể đó chính là gu ăn mặc mà cậu ta thấy ưng ý. Và, tôi chẳng thể hiểu nổi tại sao một cậu trai như vậy lại để ý tới một người như tôi. “Ở đâu…” Tôi khẽ cúi đầu và cố gắng tránh bắt gặp ánh mắt của cậu ta “Cậu đã ở đâu trước khi ra đây vậy?” “Trong phòng họp của Hội học sinh, một đàn anh của mình đã quyết định thôi học và tụi mình đã tổ chức một bữa tiệc chia tay. Tên anh ấy là Lio Shirazumi. Anh ấy bảo rằng anh xin thôi học là vì đã tìm được thứ muốn làm. Thực sự mình đã khá ngạc nhiên vì anh ấy vốn thuộc tuýp người trầm lắng và an phận.” Lio Shirazumi. Tôi có thể dám khẳng định được một điều là tôi chưa bao giờ nghe đến cái tên đó. Nhưng Kokutou thì khác. Cậu ta rất hòa đồng và có thể làm bạn với bất cứ ai. Có một điều làm tôi khá ngạc nhiên là, cậu trai này cũng khá nổi tiếng với những đàn chị lớp trên. “Tớ đã mời cậu rồi mà, nhớ chứ? Ngày hôm qua lúc chúng ta chào tạm biệt nhau ấy. Vậy mà cậu lại chẳng đến, tớ đã thử qua lớp học tìm cậu nhưng cũng chẳng thấy.” Quả là cậu ta có mời tôi thật. Nhưng có lẽ, sự có mặt của tôi chỉ làm bữa tiệc đó trở nên kém phần hào hứng hơn mà thôi. Và, tôi cũng nghĩ rằng đó chỉ là một lời mời xã giao mà thôi. Cậu ta cũng chẳng thực sự nghĩ rằng tôi sẽ đi… có đúng không nhỉ? “Ừm, vậy là mời thật à?” “Dĩ nhiên là thế rồi! Cậu nghĩ gì vậy chứ, Shiki?” Kokutou, một cách dễ hiểu, tỏ ra bực bội đôi chút, không phải vì lời nói mà là vì cách nghĩ của tôi. Từ trước đến nay, chưa có một ai thực sự nổi nóng với tôi cả nên tôi bỗng cảm thấy đôi chút bối rối và trở nên yên lặng trong suốt thời gian chờ đợi còn lại. Tôi chưa từng nghĩ rằng có một ngày tôi lại mong anh Akitaka đến đón mình càng nhanh càng tốt như lúc này. Chẳng bao lâu sau, chiếc ô tô màu đen đã thấp thoáng ngoài cổng trường, tôi vội vã nói lời tạm biệt với Kokutou và bước đi. . . . Hoàng hôn đã bắt đầu buông xuống, bầu trời đã ngày một tối dần đi, cơn mưa cuối cùng cũng tạnh hẳn. Khoác trên mình chiếc áo Jacket đỏ thẫm, tôi ra ngoài tản bộ để khuây khỏa đầu óc. Bầu trời vần vũ, thỉnh thoảng mới nhìn thấy được ánh trăng cùng những vì sao lấp lánh. Vào giờ này, những viên cảnh sát trong quân phục lẫn thường phục đang đi tuần tra khắp khu trung tâm thành phố. Và vì vậy, tôi quyết định đi ra phía bờ sông để tránh bọn họ. Những vũng nước to nhỏ do cơn mưa sáng nay để lại phản chiếu ánh đèn đường yếu ớt. Tôi bỗng nghe thấy tiếng động lanh lảnh của tàu sắt đang từ xa vọng lại. Vậy là, cây cầu vắt qua sông đang ở gần đây sao? Tôi nghĩ vậy và tiến về phía âm thanh đó phát ra… cho đến khi tôi chợt thấy một bóng người. Một cách chậm rãi, tôi đi về phía người đó. Lại một chuyến tàu nữa lại đi qua, có lẽ đây là chuyến cuối cùng. Vì đã đến sát chân cầu, âm thanh mà chiếc tàu phát ra lần này đã lớn đến độ mức khiến tôi buộc phải bịt cả hai tai lại nếu không muốn bị điếc. Sau khi tàu điện đi qua, bên dưới cầu vượt lại trở về sự im lặng trang nghiêm vốn có. Chẳng có ánh trăng hay những ánh đèn đường hiu hắt, khắp xung quanh tôi chìm trong bóng tối nặng nề. Máu nhuộm bờ sông giờ cũng trở nên đen ngòm. Có lẽ đây là vụ thứ năm. Nằm lạc lõng giữa đống cỏ dại mọc tùm lum, thi thể nạn nhân trông như một đóa hoa giả tạo màu đỏ thẫm. Với trung tâm là bộ mặt bị cắt nát, tứ chi được đặt xung quanh nó và được vặn vẹo sao cho giống một đóa hoa bốn cánh đã héo tàn… hay đúng hơn là hình chữ Vạn (卍) Tôi đã trở nên quen thuộc với cảnh tượng này. Tôi nuốt nước bọt và chợt cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Tôi tự hỏi, đó là một sự căng thẳng hay một sự phấn khích? Cơn khát thiêu đốt cổ họng tôi. Nơi này tràn ngập hương vị của cái chết. Và, tôi bất giác nở một nụ cười. Cơn khát cháy bỏng giờ đã biến thành một niềm vui sướng điên loạn cứ trào dâng không ngừng trong tâm trí tôi. Nhưng rồi, tôi đã kìm nén nó lại và chỉ đưa mắt nhìn chăm chú vào thi thể đó. Khoảnh khắc ấy, tôi mới cảm nhận được rằng mình thực sự đang sống.
|