abstract
| - Natsume đã không đến lớp chiều hôm đó. Harutora vẫn đang ngồi trong lớp học, mặc dù đã tan học được một tiếng. Cậu cau mày bơ phờ, có cảm giác đang phải cam chịu điều gì đó và đôi mắt thì xấc lên như một con hổ đói. Kon không xuất hiện, nhưng nếu cô nhìn thấy hẳn sẽ phát hoảng vì lúng túng không biết làm sao. Hầu như chẳng còn học viên nào ở đây. Ngoài Harutora chỉ còn hai người đang ngồi phía sau cậu. Một là Touji, và một là Kyouko – người cậu không ngờ tới. Touji gác chân lên bàn và ngồi bất động, vì vậy chẳng thể biết cậu đang ngủ hay thức. Kyouko thì ngồi khá xa và đang tập trung vào màn hình điện thoại bấm hí hoáy, cố gắng tạo ra vẻ tôi ở đây không phải do cố ý đâu. Tuy nhiên cô ấy lại không hề rời đi, mà chỉ ngồi lặng lẽ ở góc phòng. Tất cả đều chờ đợi Natsume quay lại. Cả ba không nói gì nhiều, và bầu không khí càng trở nên nặng nề, tỏa ra từ Harutora là chủ yếu. Tiếng chuông rung lên báo hiệu cửa vào lớp vừa được mở. Thế nhưng đó lại là Tenma đang vội vàng quay lại lớp và cậu hết sức ngạc nhiên khi thấy thế. Có vẻ như cậu nghĩ là không hề có ai ở trong lớp, và ba người này khiến cậu bất ngờ. Trong khi đó, ánh mắt của mọi người nhìn thẳng vào cậu khi tiếng chuông vang lên khiến cậu chết khiếp. “…..C… các cậu đang làm gì vậy? Cả ba cậu…. Sao cả ba lại ở đây?” “Không có gì.” Tenma lo lắng hỏi nhưng Harutora chỉ lạnh lùng nói. Cũng may cho Tenma khi không ai trả lời cậu nữa, Touji thì vẫn bất động còn Kyouko đang lờ cậu đi. Cậu cảm thấy như mình vừa bước vào khu vực chiến sự, khiến nụ cười trên mặt cậu méo xệch và đầy căng thẳng. “T..Tớ hiểu rồi…. À dù sao thì cũng thật may mắn là Harutora-kun đang ở đây. Ohtomo-sensei nhờ tớ chuyển cho cậu cái này.” “Cho tớ?” Tenma cầm một thanh kim loại dài tới hai mét, với đầu được uốn lại thành một mũi lao và có sáu vòng lớn nhỏ. Thứ đó giống cây trượng của những nhà sư. Harutora cảm thấy bị sốc, khuôn mặt cậu hiện lên sự bất ngờ rõ ràng, và Touji lẫn Kyouko cũng bị thu hút bởi cây trượng đó. “….Cái gì vậy?” “Đó là một shakujou, cậu chưa nhìn thấy nó ư?” “Tớ từng thấy, nhưng tại sao cậu lại đưa tớ cái này …..” “Không phải thanh kiếm hôm qua bị gẫy sao? Thầy Ohtomo muốn cậu dùng cái này.” “Này, ý thầy ấy là muốn tớ đánh thêm vài trận nữa à?” “Tớ không nghĩ vậy….. Thầy hẳn không hài lòng khi thanh kiếm gỗ ấy bị vỡ, vậy nên muốn phục hận thôi.” Tenma nói khi đang hơi nghiêng nghiêng đầu, có vẻ cậu cũng không tin lắm chuyện này. Nhưng quả thật sau trận chiến ngày hôm qua thầy Ohtomo đã cầm thanh kiếm gỗ lên quan sát rồi lẩm bẩm một mình: “Chuyện này thật vô lý.” Dường như ông không ngờ thanh kiếm sẽ thảm hại vậy. Mặc dù vậy Harutora vẫn không hiểu cái lý do phục hận này. “…..Thật khó chịu.” Harutora cau mày, nhận lấy thanh trượng từ tay Tenma. Nó khá nặng, nhưng có vẻ trọng tâm nó được làm hoàn hảo, vậy nên khi cầm thấy rất hợp chứ không như vẻ ngoài nặng nề của nó. Nhưng như vậy Harutora vẫn không thể chấp nhận được. Thứ nhất nó sẽ chiếm rất nhiều không gian, thứ hai nó có thể mang tới nhiều tai họa hơn cho cậu. Cậu không có nhiều thứ nhưng quả thật phòng ký túc của cậu không được lớn cho lắm. “Thầy nói muốn đưa cho cậu càng sớm càng tốt, có thể nào thầy biết cậu vẫn đang trong lớp học?” “Làm sao mà thầy ấy biết? Tớ không hề gặp mặt thầy ấy.” “T…tớ cũng không rõ. Vậy các cậu đang làm gì vậy Harutora-kun?” Tenma hỏi Harutora, không hề có ác ý gì cả. Harutora phồng má của mình lên như đang mất bình tĩnh. “Natsume đã không đến lớp chiều nay, đúng không?” Touji nhàn nhã trả lời từ bên cạnh. “À phải rồi, tớ cũng thắc mắc. Đây có khi là lần đầu tiên Natsume-kun bỏ tiết thì phải?” “Có vẻ như cậu ta đã cãi nhau với tên ngốc này, và Kurahashi cũng đã ở đó.” “T…thật không?” Tenma nhìn Kyouko đang ngồi ở góc xa. Ký ức trận chiến hôm nọ vẫn còn rất mới, nên Tenma nhìn cô khá ngạc nhiên. Ngay cả khi bị xoay thành tâm điểm của cuộc nói chuyện, cô vẫn cắm mặt vào màn hình điện thoại mà không ngẩng lên. “Sao cậu lại bảo là bỏ tiết, tớ tưởng em ấy học lớp đặc biệt. Cái ông ăn mặc bảnh bao đó đến gọi cậu ấy đi lần nữa.” Harutora chen lời, rõ ràng cậu vẫn còn tức giận. “Lớp học đặc biệt? Cái đó là cái gì thế?” “Cậu không biết ư? Ông ta luôn biến mất cùng Natsume sau mỗi giờ nghỉ và khi tan học, các giáo viên cũng đặc biệt để ý mỗi khi thấy ông ta.” Tenma vẫn đang lơ ngơ khi Harutora giải thích. Cho tới tận khi cậu nói: “Là cái người mà nhờ cậu gọi Natsume hôm đầu tiên ý!” “Hả?” Tenma vô cùng ngạc nhiên. “C…Chờ đã, Harutora-kun, đấy… đấy là—“ Tenma vội vàng giải thích, nhưng Kyouko đã đứng bật dậy và chen lời. “….Để tớ giải thích, ông ta không phải là giáo viên mà là một Điều tra viên ma thuật.” “Điều tra viên? Ý cậu là người của Bộ?” “Còn điều tra viên ma thuật nào khác à?” Kyouko lạnh lùng trả lời. Harutora lập tức cau mày, và Touji nhấc chân khỏi bàn như ngửi thấy mùi nguy hiểm. “Tại sao một điều tra viên lại gặp Natsume hết lần này tới lần khác?” Harutora hỏi, khuôn mặt vẫn rất nghiêm trọng. “Có thể họ tới điều tra vụ trước đây.” “Vụ trước? Ý cậu là sao?” “Có phải là vụ Dairenji Suzuka không? Nhưng chuyện đó không được công bố mà.” Harutora hỏi, khiến Kyouko và Tenma ngạc nhiên hết sức. “Harutora-kun, chẳng lẽ cậu chưa nghe về chuyện đó?” “….Nghe gì?” “….Chuyện gì thế này, chẳng phải cậu là thức thần của cậu ấy sao? Có chuyện gì đã xảy ra?” “Nhanh lên, kể cho tớ nghe chính xác xem nào!” Cả hai người họ đều biết chuyện của Natsume, chỉ có cậu là mù mờ. Sự thật này khiến Harutora khó chịu, cậu la lên rồi đứng phắt dậy. Nhưng ngay lúc đó … “Harutora-sama!” Kon đột ngột hiện hình trước mặt Harutora. Tại sao?… Cùng lúc ấy, một âm thanh của vụ nổ vang lên, các cửa sổ giữa phòng học và hành lang bị vỡ vụn và vương vãi khắp nơi. Cả bốn người không nhận ra ngay mọi chuyện, chỉ nín thở và không hề di chuyển nửa bước. Kon mặt cảnh giác, lấy thanh đoản kiếm từ bên eo ra. Đôi mắt cô mở to và nhìn lên trần nhà. Có một sinh vật khổng lồ đang quằn quại di chuyển trên cả đám và chỉ có Kon nhận ra. Đó là một đám mây mù mờ và đen đặc. Nó không phải là sương hay khói, nhưng đang lan rộng ra khắp trần lớp học như đám mây trước cơn dông – không, nó đang di chuyển như một thực thể sống. Đám mây là thứ đã gây nổ và phá vỡ cửa sổ trước khi vào phòng. Harutora và mọi người hoảng loạn nhìn lên trên. “C…Cái gì thế này? Tenma cậu có biết không?” “T..Tớ không biết! Tớ chưa từng thấy thứ gì như thế này!” “Tenma, nhưng như thế này Học viện Âm Dương Sư có hơi chơi trội quá không vậy?” “Tớ không biết! Sao các cậu luôn hỏi tớ vậy!?” Đám mây mờ đó đang di chuyển chậm lại. Ở bên ngoài có màu xám trắng, nhưng một màu đen như mực đang lồng lộn bên trong nó, với những tua đỏ thẫm ở xung quanh cơ thể. Hơn nữa thi thoảng nó còn co mình lại rồi phát ra tiếng nổ như tia lửa điện như cơn bão thật. Sự xuất hiện của nó như khi ngọn núi lửa phun trào và giống hệt đám khói bay ra, nhưng cũng giống một loại sinh vật quái dị dưới biển nào đó, hay là một con chimera đang nhảy múa điên cuồng vậy. Phần lạ nhất chính là kết cấu của nó, bên ngoài thì là khói mờ, nhưng nó lại có thể phá vỡ cửa kính. “…..Một kodoku.” (thức thần dạng giống hai con linh thú canh cửa ) Kyouko hét lên khiến cả ba chàng trai quay người lại. “Cái này là một koduko ư?” Touji nhanh chóng hỏi, và Kyouko gật đầu trong khi vẫn đang nhìn chăm chú lên trên, mặt tái mét đi. Các kodoku khá giống như là một lời nguyền trong những thuật Âm Dương khác nhau. Nó sử dụng nhện hay rết như một vật chủ. Bằng cách đặt một số lượng lớn chúng vào trong một cái nồi, chúng sẽ tàn sát lẫn nhau cho tới khi còn lại con cuối cùng. Người thực hiện sẽ đưa năng lượng ma thuật vào trong vật chủ bị nguyền rủa đó, và nó sẽ trở thành một dạng thức thần. “N…nói cách khác, đây cũng tính là thức thần?” “Phải…. Và nó còn là một cấm thuật nữa.” Các kodoku bị liệt vào loại ‘thức thần bị nguyền rủa’ trong ma thuật đương đại, và nếu không có sự đồng ý của Bộ, bất cứ Âm Dương Sư nào cũng bị nghiêm cấm việc tạo ra và dùng nó. “N…nhưng điều này quá kì lạ! Có kết giới ma thuật ở hầu hết các ngõ vào trường, vì vậy thức thần loại này không thể có ở đây được!” Harutora nhớ lại Alpha và Omega khi Tenma hét lên hoảng loạn. Có khi nào hai con komainu đó bị đánh gục không? Ngay lúc ấy. Đám mây bỗng tách thành hai nửa, một nhãn cầu khổng lồ trồi ra từ bên trong. Nó di chuyển qua lại rồi dừng ngay phía trên Harutora. Cảm giác ghê sợ chạy dọc cơ thể Harutora, Touji nhìn nó, ánh mắt cậu cũng lóe lên trong khi Kyouko và Tenma đang la hét bên cạnh. “Harutora-sama, xin hãy lùi lại!” Kon hét lên và nhảy về phía trước, đám mây lập tức di chuyển để né tránh cô. Mây mù giảm đi dần dần, vài chỗ rơi xuống như mưa và bắt đầu tấn công mọi người. “Uwah! Nó đến đấy!” “Tch – H, Hakuou! Kokfuu!” Hai thức thần hộ vệ của Kyouko hiện lên đằng sau Kon, lao lên trước và vung vũ khí của chúng hòng cản làn sương mù lại. Kon cũng không kém cạnh, sử dụng cái đuôi của mình để giữ thăng bằng khi cô liên tục múa thanh đoản kiếm của mình. Nhưng sau khi tách ra đám mây lại nhanh chóng nhập lại ở phía trên, và điều quan trọng nhất là nó dường như chẳng bị hề hấn gì. “Kon! Cẩn thận!” “Xin người đừng lo – Iyaaaaaah, nó đang chạm vào đ-đ-đ-đ-đuôi thần!” “U, uwah! Aah! Cứu tớ với!” “Im đi, Tenma! Nhanh lại giúp một tay đi!” “….Không ổn rồi, điện thoại của tớ mất kết nối, thật là….” Lớp học đột ngột biến thành bãi chiến trường hỗn loạn. Cả bốn nhanh chóng túm lại gần nhau và dựa vào sự bảo vệ của ba thức thần khỏi đòn tấn công của kodoku. Thế nhưng họ đang bị đẩy lùi từng bước một khi đám mây ngày càng lan rộng ra, cuối cùng bị ép vào chân tường ở phía cuối hành lang. “Thực sự nó sẽ lan ra vô tận đấy.” Touji cau mày. Harutora thì giận dữ hét lên “Chết tiệt” trong khi đang cố mở cửa đằng sau lưng mình. Cậu đã mở được khóa, nhưng cánh cửa sổ không hề nhúc nhích như thể bị kẹt. “Cửa sổ không mở được! Tại sao lại thế chứ?” “Thật tệ! Có một kết giới ở đó, không biết đã đặt lúc nào ….!” Kyouko quay lại và thì thầm. Khi cô đọc thần chú, một dòng năng lượng ma thuật không chỉ bao phủ cửa sổ đó mà hầu hết cả căn phòng dần hiện ra. Có vẻ họ đã bị nhốt ở đây rồi. Touji nắm lấy một chiếc ghế và ném vào cửa sổ thật mạnh mà không hề nói gì. Tenma và Kyouko hơi bất ngờ khi nhìn thấy chiếc ghế bị bật trở lại dễ dàng. Dường như sát thương vật lý cũng không có ảnh hưởng. “Không đập được rồi… Kurahashi, cậu có cách gì phá kết giới không?” “C…chờ chút! Không thấy tớ đang bận đến chết đây à!” Sự tấn công của bầy kodoku không hề chậm lại, và số lượng sương mù càng tăng lên, Kon và hai thức thần kia không thể dối phó hết được. “Chết tiệt, còn ai trong tòa nhà không? Tại sao không ai để ý sự náo loạn như thế này chứ!” “V…vấn đề ở chỗ kết giới sẽ không cho âm thanh lọt ra nên bên ngoài sẽ không thể biết được đâu!” “Tenma! Nếu cậu còn thời gian mà giải thích lăng nhăng thì qua đây giúp một tay đi! Hai tên lính mới kia vô dụng rồi.” Kyouko hét lên, tình thế giờ đã khá nguy hiểm rồi. Gương mặt cô tái nhợt đi khi cố tập trung điều khiển hai thức thần hộ vệ, những giọt mồ hôi lớn nhỏ xuống từ trán cô. Tenma vội vã lấy những tấm bùa chú ra, nhưng quá vụng về khiến chúng rơi rải đầy sàn nhà. Cậu lúng túng và hoảng loạn giây lát, sau đó vội vàng nhặt lá bùa lên. Ngay lúc ấy, một đám mây nhỏ khéo léo tránh được mũi chém của thức thần và lao về phía Harutora. Cậu mau chóng giơ cây trượng trong tay lên, nhưng Kyouko đã nhanh tay hơn, cô chẹp lưỡi và phóng một lá bùa ra. Đó là một lá bùa bảo vệ, nó tỏa ra ánh sáng yếu ớt nhưng lại đốt cháy được đám mây mù đó. “C..Cảm ơn.” “Im đi, đừng có nói chuyện với tớ!” Tenma cuối cùng đã nhặt xong đống bùa và đang lắp bắp đọc thần chú, ném đại vài lá về phía đám mây mù. Tuy nhiên đám mây giờ đã quá lớn, nó tràn ra gần hết căn phòng và giờ họ gần như chẳng có mấy hi vọng chiến thắng được. “…Hình như thứ này nhắm vào Harutora.” Touji đột ngột lên tiếng, cậu đã mải mê ngắm trận chiến từ nãy tới giờ. “T..tớ?” “Tớ nghĩ vậy, nhìn cách nó di chuyển kìa.” Kyouko và Tenma nhanh chóng liếc nhìn khi nghe Touji nói. “Có khi nào là đám cuồng tín của Yakou nữa không….? “Rất có thể đó …. Ugh! Trò đùa gì thế này!” Hai người nói lập tức khiến Harutora và Touji để ý. Ngày đầu tiên cậu tới đây, hiệu trưởng đã nói về những người tôn thờ Yakou quá đáng, nhưng có thật là đám người đó có liên quan tới đống kodoku này? “Chuyện gì thế!? Hai cậu biết chuyện gì à?” Harutora khẩn khoản hỏi. Kyouko im lìm, cô liếc nhìn Tenma như muốn bảo cậu giải thích đi. Tenma đành bất lực nói: “Harutora-kun, ừ thì, cậu biết đấy ….. Natsume-kun là Yakou…..” “Ồ, hóa ra cái tin đồn đó, tất nhiên tớ biết, vậy là hai cậu cũng biết về nó.” Hiệu trưởng đã từng đưa ra lời giải thích tương tự về chuyện này. “Rồi sao nữa?” Tenma hơi xấu hổ khi Harutora gọi cậu, tiếp tục giải thích: “….Thực ra, trước khi các cậu tới hai ngày, có một tín đồ đã cố phục kích Natsume-kun trên đường tới trường, cố trò chuyện với cậu ấy. Nhìn ông ta có vẻ khá khổ, nhưng ông ấy thậm chí định bắt cóc cậu ấy, nên đôi bên đã dùng tới ma thuật.” “Cậu nói gì? Hai ngày trước khi bọn tớ tới?” Mặc dù tin đồn và các tín đồ săn lùng Natsume cậu cũng đã biết, nhưng không ngờ lại có chuyện mới xảy ra như vậy. “Phải.” Tenma gật đầu. “Tớ từng nói điều tra viên đó đến thẩm vấn đúng không? Đó là vì vụ việc ấy. Nghe đâu là có hẳn một nhóm lớn tín đồ đã tham gia ấy.” Harutora bị sốc. Một chuyện lớn như vậy nhưng cậu chưa từng được nghe tới. “Nhưng không phải các tín đồ Yakou tôn thờ em ấy sao? Đặc biệt nếu họ tin Natsume là Yakou, sao lại dùng tới kodoku!” “Hừm! Làm sao mà hiểu được suy nghĩ của lũ cuồng tín đó chứ! Mà dù sao, khi tên tín đồ đó bị các giáo viên lôi đi, hắn vẫn hét lên kiểu: ‘tôi đến để đánh thức Yakou dậy’.” “Không thể nào…..!” Như vậy kế hoạch của chúng là dùng kodoku để thức tỉnh Yakou ư? Đó không phải tôn thờ, nó chỉ đơn giản là một đức tin man rợ mà thôi. “Chết tiệt, lớp học đặc biệt cái gì chứ! Tại sao em ấy lại nói dối chúng ta?” “Tớ nghĩ…. Cậu ấy không muốn các cậu mới vào trường mà đã phải lo lắng nhiều thứ.” Tenma trả lời đầy thuyết phục. Có thể mọi thứ đúng như cậu ấy nói, ngay cả khi Harutora đang quá bận để đương đầu với tình thế hiện tại, cậu vẫn không quá ngạc nhiên nếu Natsume đã rất lo lắng và cố giấu nhẹm chuyện này đi. …‘Harutora, Touji, cùng cố hết sức nhé.’ Natsume đã nói thế với cậu và cười thật tươi trước khi rời đi. Không có lớp học đặc biệt nào cả, cô ấy nói vậy để bảo vệ mọi người khỏi đám tín đồ đó và chỉ giải quyết mọi chuyện với các điều tra viên. Natsume đã tự mình gánh hết tất cả. Harutora không thể không tức giận chuyện này, mà còn vì tức chính bản thân đã chẳng để ý gì cả. Sau đó, tâm trí cậu quay trở lại. “…. Khoan đã, thế còn Natsume? Có thể có chuyện gì xảy ra với em ấy ngay bây giờ không?” Tenma tái mặt đi khi Harutora hỏi. Nếu đối phương dùng kodoku để tấn công thức thần là Harutora, chắc chắn Natsume cũng sẽ gặp chuyện. Hơn nữa Natsume đã không tới lớp chiều nay, ngay cả khi cô ấy đang nói về chuyện chống các tín đồ với điều tra viên kia, hoặc khi cô ấy cãi nhau với Harutora, cô vẫn xuất hiện ở lớp. Cô đã trốn học, hay vì thứ gì đó mà cô không thể tới đây? Kyouko vội vã nhìn Harutora. “….Harutora-kun, có phải cậu trách cứ Natsume-kun vì cậu ấy không có can đảm nói chuyện với mọi người đúng không?” “Đó là….” “Cậu không nghĩ là có thể đổ lỗi cho cậu ấy như vậy à? Mọi người đều nghĩ cậu ấy là Yakou tái sinh, và khi có thêm đống tín đồ đó nữa, nếu mọi người không né tránh cậu ấy thì Natsume rõ ràng cũng ngần ngại khi giao tiếp vì sợ gây rắc rối cho mọi người.” “……” Harutora cắn môi mình mà không để ý rằng máu từ khóe môi cậu đang chảy ra do cậu cắn quá chặt. …“Em không cần Harutora-kun dạy em những thứ đó.” Cô ấy phản ứng như vậy là đúng rồi. Cậu là thức thần, là một người bạn từ hồi ấu thơ, là người biết bí mật của cô nhiều nhất, nhưng lại vô tình động vào nỗi đau lớn nhất của cô. Cô ấy chắc chắn không chỉ khó chịu mà còn đau đớn khi nghe cậu nói vậy. Cậu hiểu rồi – đó là một sự thực mà cậu đã từng nghĩ trước khi nhập học, nhưng cậu đã bỏ qua nó. Kể từ khi cậu không thể theo kịp môn học, cậu đã bỏ hết những thứ hiệu trưởng từng dặn dò, chỉ tập trung vào tìm một chỗ đứng trong lớp. Trên thức tế cậu mới là đứa ích kỉ, chứ không phải Natsume. “….Natsume.” Leng keng, các vòng nhỏ trên đầu cây trượng của cậu va vào nhau. Kyouko, Tenma và thậm chí cả Kon quay lại nhìn Harutora đầy ngạc nhiên, nhưng Harutora chẳng để ý tới biểu cảm của họ nữa. “…Kon, né sang một bên.” “H-Harutora-sama? Nhưng ….” “Nhanh lên và né sang.” Harutora gào lên lần nữa, và Kon vứt hết sự do dự của mình, nhảy sang một bên. Harutora nắm chắc cây trượng, ngay lập tức tiến lên. Đám mây nhanh chóng tấn công cậu, nhưng bị bật lại khi Harutora múa cây trượng. Nó bị rung dữ dội và cắt rời ra. “C..Chờ đã, tại sao cậu lại làm —!” Chuyện này không giống khi trên sàn đấu, đây không phải trò chơi. Kyouko không thể chặn cậu lại vì những lời đó Harutora đâu có để trong tai nữa, cậu tiếp tục tiến lên. Harutora vung cây trượng lên, lực chém của cậu còn mạnh mẽ hơn cả Hakuou và Kokfuu. Kyouko và Tenma không thể không bất ngờ. “….Kurahashi, Tenma, xin lỗi vì đã khiến mọi người liên lụy.” Harutora nói. “Đ..Đừng nói thế….” “Nhưng, xin các cậu hãy giúp tớ lần này, và chắc chắn tớ sẽ xin lỗi các cậu. Xin hãy giúp tớ đánh bại thứ này và tìm Natsume.” Harutora cầu xin hai người. Tenma rùng mình và gật đầu như để trả lời. Kyouko vẫn cắn chặt môi. “….Dù sao thì chúng ta cũng sẽ chết nếu không đánh lại nó, vậy nên tất cả đều làm thôi.” Cô bình tĩnh trả lời, bất giác khóe miệng lại tươi cười. “Xin lỗi.” Harutora nói với hai người lần nữa. “Có thể sẽ đơn giản hơn. Tớ có ý này, không biết có được hay không, vậy nên cần ý kiến của các cậu đây.” Touji bình tĩnh nói với giọng trầm trầm khi vẫn quan sát.
|