abstract
| - Satomi Koutarou luôn tệ trong khoản dậy sớm. Hôm nay cũng chẳng ngoại lệ; mặc cho ánh nắng ban mai đang vui đùa trên mặt, vẫn không có dấu hiệu gì cho thấy anh sẽ tỉnh giấc. Với cái mồm mở rộng, tiếng ngáy của anh tưởng như bộ nén khí tủ lạnh ấy chứ. Ánh ban mai làm anh khó chịu, khiến anh lăn lộn xung quanh. Tuy nhiên vì đang nằm ngay sát tường, nửa cái lăn thôi cũng đủ làm anh chạm góc. Đáng ra lúc đầu Koutarou ngủ trên tấm ga trải ở giữa phòng, tuy nhiên tại hay lăn lộn khi ngủ, anh thường lăn vào góc tường mà không hề hay biết. Giờ đang là 6 giờ sáng. Ánh mặt trời rọi qua của sổ thật chói lòa, và bầu trời xanh như trải rộng tận chân trời. Tháng tư đã trôi qua hơn nửa, và nhiệt độ cũng đang bắt đầu tăng Mở của sổ sẽ giúp căn phòng có bầu không khí thật trong lành. Tuy nhiên, thứ đầu tiên mở ra trong phòng số 106 nhà trọ Corona lại không phải cái cửa sổ. Cùng với tiếng ‘’cách’’ nhỏ, tấm tatami gần cửa chính được nhấc nhẹ lên, một cái túi nilon đặt trên đó bị rung nhẹ. Bên trong túi là cả đống mì cốc. Dù sao thì nó cũng đã sớm ngừng rung rồi. Lúc sau, tấm chiếu được nhấc ra, và một cô gái xuất hiện phía bên dưới. ‘’Mình luôn dặn cô ấy phải vứt chúng đi mà…’’ Bởi vì cô gái ấy nhấc tấm tatami lên, đống cốc mì rơi ra khỏi chiếc túi. Cô ấy thấy thế liền thở dài. Rồi cô liền leo vào phòng 106 với mái tóc đen dài mượt đang đung đưa. Tên cô gái ấy là Kiriha. Bộ quần áo của cô tương tự một bộ kimono nhưng có nét của những bộ quần áo vu nữ. Đôi mắt khép ở của cô để lại ấn tượng khá mạnh. Và đó là một trong những cô gái đang muốn chiếm quyền kiểm soát phòng 106 này. “Hey ho, hey ho~” “Ho, ho, hohoho!” Đi cùng Kiraha từ bên dưới tấm tatami là hai con haniwa cao khoảng 20 cm.. Cùng lúc Kiriha đặt lại tấm tatami trở lại, một bên tường phòng bắt đầu sáng lên, và dáng vẻ của một cô gái khác xuất hiện trong căn phòng 106. Cô gái đó có mát tóc ngắn, toát lên vẻ năng động và mặc một bộ đồ hao hao quân phục. Tên cô ấy là Ruth. Cô là một người ngoài hành tinh đến địa cầu từ nơi cách xa hơn 10 triệu năm ánh sáng. ‘’Kyaaaaa!?’’ Ruth vừa bước vào đã la hoảng lên. Không phải là do cô vấp ngã, vấn đề là nơi cô vừa bước ra. ‘’Tôi xin lỗi, Satomi-sama! Tôi dịch ra ngay đây!’’ Ruth bước ra đúng ngay chỗ Koutarou. Và đôi chân mang giầy của cô đang dẫm lên mặt Koutarou. File:Roku v02 011.jpg Bức tường phát sáng đó chính là cổng nối giữa căn phòng 106 và chiếc tàu không gian của Ruth. Khi bước qua nó, ta có thể lập tức đến đây từ con tàu đang ở trên quỹ đạo của Trái Đất. Tuy nhiên, không như một cánh cửa, không có cách nào biết được phía bên kia là gì cho đến khi ta bước qua. Và vì thế, Ruth đã vô ý làm một phát ngay mặt Koutarou. ‘’Tôi thực sự xin lỗi vì buổi sáng nào cũng dẫm lên mặt cậu, Satomi-sama!’’ Ruth nhanh chóng nhấc chân khỏi mặt anh và xin lỗi. ‘’---‘’ Tuy nhiên, không có hồi đáp từ phía Satomi. ‘’Sa-Satomi-sama?!’’ ‘’Quả là đàn ông đích thực đấy, Satomi Koutarou.’’ Hai cô gái quan sát Koutarou; Ruth đang rối rít xin lỗi trong khi Kiriha thì âm thầm cảm phục. Koutarou thì vẫn ngủ ngáy như thường. Cho dù bị dẫm lên mặt, không có dấu hiệu nào cho thấy Koutarou sẽ thức dậy, cứ như chẳng có gì xảy ra cả… Với sự xuất hiện của Kiriha và Ruth, căn phòng sôi động hẳn lên. Bỏ qua thân thế của họ, cái tạp dề hai người đang đeo khiến họ trong không khác gì những thiếu nữ bình thường cả. ‘’Kiriha-sama, tôi phải làm gì với thứ rau dài mảnh này vậy?’’ ‘’Tỏi tây này sẽ được cho vào súp Miso nên cứ xắt lát ra là được.’’ ‘’Được, tôi hiểu rồi.’’ Kiriha lấy từ trong chạn ra một cái muôi còn Ruth thì lấy con dao chỗ gần bồn rửa. Cả hai đang cùng chuẩn bị bữa sáng. Tuy nhiên, Ruth lại không quen với cách nấu nướng của Trái Đất, dẫn đến việc cô chỉ phụ giúp Kiriha nấu nướng mà thôi. Nhìn vào cảnh tượng ấy tạo ra ấn tượng của hai người bạn tốt. Có mấy ai biết được rằng thực chất họ là địch thủ của nhau. ‘’Chàoooo buuuuuổi sánggggggg” Và rồi, một trong số "mấy ai" đấy đã xuất hiện. Đó là một cô bé tiểu học mặc một chiếc váy hè. ‘’Chào buổi sáng.’’ ‘’Chào buổi sáng, Sanae.’’ ‘’Nnn…’’ Xuất hiện từ chỗ trần nhà, cô gái ấy đang uể oải dụi mắt. Không cần phải lật thảm hay cổng nối gì hết, cô đơn giản là bay xuyên tường thôi. Tên của cô là Sanae. Và là một hồn ma đang ngụ trong căn phòng này. ‘’Bữa sáng nay có gì hông?’’ ‘’Cơm với súp miso, và cả cá chúng tôi mua hôm qua nữa… Kiriha-sama, đấy là cá gì ý nhỉ?’’ ‘’Là cá hồi, và có cả xúc xích thừa sau khi làm bento nữa.’’ Tuy nhiên cả Ruth và Kiriha đều không ngạc nhiên chút nào về cái cách Sanae xuất hiện. Họ hành động như đối với một người bạn. Cả hai đều đã quen với Sanae rồi mà. ‘’Thế nó sẽ được cắt hình bạch tuộc chứ?’’ ‘’Với đôi tay chuyên nghiệp nhất này, đương nhiên.’’ ‘’Thật vậy sao.’’ ‘’Cô ảo tưởng quá đi, Kiriha đang nói xạo không chớp mắt kìa… Phải rồi, tí thì quên, tôi nếm thử nó được chứ?’’ ‘’Cứ tự nhiên. Dù sao tôi cũng định đem nó cho Koutarou luôn mà.’’ ‘’Thế chứ lị!’’ Mắt Sanae sáng lên sau lời cho phép của Kiriha. Sanae, là một đứa trẻ sẵn rồi, giờ trông còn trẻ con hơn khi cô nhảy cẫng lên vui mừng. Tuy nhiên, vì lí do nào đó, cô không cầm lấy cái xúc xích mà lại hướng vào phòng trong. ‘’Dậy mau, Koutarou! Ê!’’ ‘’Nnnnn…’’ Vào trong phòng, Sanae lập tức lay Koutarou dậy. Cô cần có Koutarou để có thể nếm thức ăn vì cô không thể tự ăn được do là một linh hồn. Vậy nên để có thể ăn thứ gì đó, cô cần ám vào ai đó và chia sẻ giác quan với họ. Sanae và Koutarou đang tạm đình chiến, và đổi lại cô được quyền ám vào anh. ‘’Khẩn trương dậy mau lên! Miếng bạch tuộc sẽ nguội mất!’’ ‘’Nnnn… tao không thể ăn nhiều hơn được nữa.’’ ‘’Em sẽ không để anh là người duy nhất được ăn ngon đâu!’’ Tuy nhiên, không có dấu hiệu cho thấy Koutarou sẽ tỉnh dậy sau khi bị lắc và hét to như thế. Có vẻ là Koutarou cũng đang mơ được ăn gì đó, nó làm Sanae càng bực mình hơn. ‘’Kukuku, Mackenzie, tao chừa lại hóa đơn cho mày nhé…mm…’’ ‘’Sao anh luôn phủ định lí do tồn tại của một linh hồn chứ! Em không cần anh phải sửng sốt gì cả, nhưng ít nhất hãy nghe em nói cái chứ! Nếu bị lắc như này thì hãy mở mắt ra đi! Nói ‘’Chào buổi sáng thiên thần của anh’’ với Sanae đáng yêu này đi chứ.’’ ‘’Đừng có ăn vạ vì lí do như thế chứ… Thật thảm hại…mm…’’ ‘’Ai cũng sẽ phát khóc thôi!’’ Koutarou, người vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy, khiến Sanae rất ngạc nhiên và vượt quá sức chịu đựng của cô. ‘’…Nếu thế thì…” Sanae, với đôi mắt ngấn lệ, vận dụng siêu năng lực và nhấc một cuốn bách khoa thư gần đó lên. ‘’Hãy nhìn xem! Nếu anh nghĩ cô gái này sẽ cam chịu thì anh lầm to rồi!’’ Cô có một nụ cười tà ác khi nói những từ đó. Sau đó cô nghiêng cuốn từ điển, với ý định táng vào đầu Koutarou với gáy của nó. ‘’…Hửm?’’ Tuy nhiên ngay khi cô định thực hiện kế hoạch đó, bức tường lại phát quang lần nữa như lúc Ruth xuất hiện. Chỉ khác là lần này, một con người khác hiện ra. Còn lại thì một chuyện đều y hệt. Cô gái vừa nhảy khỏi bức tường đó lớn tuổi hơn Sanae một chút. Cô có mái tóc vàng kim tuyệt đẹp, một chiếc váy trắng tinh và cặp mắt xanh dương trong trẻo. Tên cô là Theia. Cô cũng là người ngoài hành tinh, là Ruth chính là thuộc cấp của cô ấy. “Guaaaaaaaaaaaaaah?!!!!’’ ‘’Ta không nhận ra là người ở đây đấy, vượn người.’’ Và cũng giống như Ruth, cô dẫm phải mặt Koutarou. Không như Ruth, cô không hề cố gắng tránh khỏi việc giẫm lên Koutarou. Và cũng như Ruth, cô đang đi giày. Đôi giày cao của cô táng thẳng vào trán của Koutarou. ‘’Owowowowow!?’’ ‘’Ngươi không chừa được phải không? Sao nhà ngươi cứ lăn ra đây ngủ thế hả?... Đây là lí do ngươi chỉ là một tên người tối cổ thôi!’’ Vừa nói, Theia vừa nhấc chân khỏi mặt Koutarou. Viền chiếc váy trắng của cô đung đưa thật duyên dáng nhưng Koutarou chẳng mảy may để tâm. ‘’Đồ ngốc, Tulip! Tôi đã bảo cô bao nhiêu lần rồi?! Đừng có dẫm lên người ta! Và đừng có đi giày trong phòng chứ!’’ Một vết hằn đỏ chót lớn xuất hiện trên trán Koutaoru. Bởi vì Theia đã dồn hết trọng lượng vào đôi giày ấy, ngay cả Koutarou cũng không thể không thức dậy được. ‘’Nhà ngươi lại dám gọi ta là ngốc nữa hả, vượn người?!’’ ‘’Cái gì cần nói thì phải nói thôi, đồ ngốc!’’ ‘’Sao ngươi dám có thái độ thiếu tôn trọng đó với chủ nhân hả?!’’ Koutarou và Theia đối đầu và hét vào mặt nhau. ‘’Hơn nữa, sao ngươi chỉ phàn nàn mỗi ta thế?! Ta chắc chắn ta không phải người duy nhất dẫm lên mặt ngươi đâu!’’ ‘’Tôi thật sự xin lỗi, Satomi-sama. Tôi rất hối hận vì lại dẫm lên mặt cậu một lần nữa!’’ Ruth bước vào phòng và cúi đầu xin lỗi Koutarou. ‘’Không. Ruth-san đâu cần phải xin lỗi làm gì. Làm ơn hãy ngẩng đầu lên.’’ Koutarou không hề có ý định phàn nàn về Ruth. ‘’Người có lỗi ở đây là Tulip mà!’’ ‘’Nhưng…’’ ‘’Này vượn người! Sao ngươi lại tha lỗi cho Ruth hả?! Sai vẫn là sai! Sao người chỉ bênh Ruth thôi thế?!’’ Mặt Theia đỏ gay và cô dậm chân liên tục. Gót giày cô nghiến vào tấm tatami liên tiếp. ‘’Hiển nhiên thôi, đồ công chúa ngốc nghếch! Sao cô không áp tay vào ngực và tự hỏi mình xem sao?’’ ‘’Ngực…?’’ Theia lơ đãng nhìn vào ngực mình, rồi cô nhìn vào ngực của Ruth. ‘’Thưa công chúa!?’’ Đối lại, Ruth đỏ mặt và dung tay che đi ngực mình. ‘’…Ngực à…’’ Sự tức giận từng biến mất theo cái nhìn lơ đãng kia giờ đã trở lại. ‘’Ngươi nói là ngươi tha thứ cho cô ấy chỉ vì bộ ngực bự kia sao?!” ‘’Không phải là như thế!!!’’ ‘’Koutarou, ai quan tâm đến ngực của cô ta chứ? Anh còn chẳng biết được cô ta còn có chúng hay không mà. Việc nếm thử thức ăn quan trọng hơn!’’ ‘’Cô muốn gợi đòn với ta đấy à?’’ ‘’Đừng, thưa công chúa!’’ Và cứ như vậy, ngày mới trong căn phòng nhỏ lại bắt đầu với màn đấm đá. ‘’…Mm, ngon đấy chứ.’’ Tuy nhiên, Kiriha, người vẫn đang ở trong bếp, chẳng quan tâm; thay vào đó cô nếm thử món súp miso và nở nụ cười hài lòng. ‘’Lần này nhất định ta sẽ dạy người thấy chủ của ngươi là ai!’’ ‘’Thích thì chiều, Tulip! Rồi cô cũng sẽ bị bay ra vườn hoa thôi!’’ ‘’Ngươi còn muốn xem thường chủ nhân của mình tới mức nào nữa thì mới hài lòng hả? Đồ tối cổ thô lỗ kia!’’ ‘’Cả hai người dừng lại đi.’’ ‘’Muốn ăn cơ! Ăn thử cơ!’’ ‘’Và hôm nay, lại một ngày yên bình……… còn xa vời lấm…’’ Kiriha chẳng mảy may lo lắng, đó là chuyện thường nhật ở phòng 106 rồi. ------******------ ‘’Được rồi, ăn thôi!’’ ‘’ITADAKIMASU!’’ Một khi bữa sáng đã được chuẩn bị, Sanae sẽ nhảy lên lưng Koutarou và vòng tay ôm lấy cổ anh. Theo như Sanae, thế là cần thiết khi muốn ám một ai đó, nhưng nhìn qua thì chỉ như một đứa trẻ đang bám lấy cha mình vậy. ‘’Nhanh lên và ăn thôi nào, Koutarou!’’ ‘’…’’ Dù cho Sanae đang khao khát chờ Koutarou động đũa, anh ta lại không nhìn vào thức ăn mà vào người ngồi đối diện mình. ‘’…’’ Ngồi phía đó sau cái bàn trà chính là Theia. Theia cũng đang lườm lại Koutarou. Cả hai cũng trừng trừng được một lúc rồi. Bên cạnh vết hằn trên trán Koutarou, có rất nhiều vết xước và vết răng mới trên người anh. Theia, mặt khác, đang có một vết bầm lớn nơi mắt. Chúng là những vết thương vừa mới có sau trận ẩu đả vừa nãy. ‘’Thưa công chúa, cứ thế này đồ ăn của cô sẽ nguội mất.” ‘’Cô nên nói vậy với tên vượn người kia kìa! Giáo dục một tên ngốc dám chống lại chủ nhân thì có gì là sai chứ?’’ Ruth, đang ngồi giữa hai người, không ngừng thuyết phục hai người làm hòa với nhau. ‘’Ha, cô có tư cách để nói người khác là ngốc á?!” ‘’Hừm, đồ hạ đẳng.” Tuy nhiên, cả hai người họ vốn đã không hợp nhau rồi, tính cố chấp lại giống nhau nữa. ‘’Nhưng, thưa công chúa, chúng ta là người khơi sự mà…’’ ‘’Ta không quan tâm. Một chư hầu phải bỏ qua chuyện tiểu tiết và chỉ cần tôn trọng ta thôi.’’ ‘’Cô nói ai là chư hầu thế hả?’’ ‘’Con nít quá đi, hai người…’’ ‘’Tôi không có con nít nhá. Cái đứa con nít là Tulip kia kìa!’’ Hai người họ quay ngoắt mặt đi và cãi nhau một cách gián tiếp. Đó là vì họ hiểu rất rõ họ là địch thủ của nhau. ‘’Đừng như thế chứ, Koutarou.’’ Koutarou qua khóe mắt mình thấy Kiriha cười lả rả. Kiriha đang ngồi đối diện Ruth, cũng ở giữa Koutarou và Theia. Thứ tự quanh chiếc bàn trà là Koutarou với Sanae, Ruth, Theia và Kiriha. Gần đây họ nhận thấy mình hay ngồi với thứ tự như này. Và Koutarou quay mặt nhìn Kiriha. ‘’Kenji và Shizuka sẽ lo lắng nếu cậu vác bộ mặt đáng sợ như thế đấy, Koutarou.” ‘’Nhưng, Tulip đã…’’ ‘’Thế đủ rồi.’’ Koutarou cố để lên tiếng, nhưng Kiriha đã đặt ngón trỏ mình vào môi anh ngăn lại. Kiriha cười cười và ngả người về phía Koutarou. ‘’Tôi cũng không thích môt Koutarou như thế đâu, tôi chỉ thích những khi cậu cười thôi.’’ ‘’Ể…?’’ Đầu ngón tay mềm và ấm của cô cảm giác như một nụ hôn vậy. Nụ cười tỏa sáng với đôi mắt điềm tĩnh đó đang cuốn hút Koutarou. ‘’Nghe này, Koutarou. Sẽ không sao nếu cậu làm bộ mặt đó khi cần thiết, nhưng đó không có nghĩa là cậu được trưng bộ mặt đấy với những người không liên quan. Kenji, Shizuka, và cả tôi sẽ buồn lắm. Đừng bộc lộ cơn giận với những người mình trân trọng chứ.’’ ‘’Ah’’ ‘’Nguôi giận đi, Koutarou. Vì lợi ích của cậu và của tôi nữa.’’ Kiriha điềm đạm nhắc nhở Koutarou, và cơn giận của anh như tan biến. Koutarou giận Theia vì sự ích kỉ của cô ấy. Và cũng thật ích kỉ khi xả giận vào những ai ngoài Theia. Nhìn vào Kiriha đã giúp Koutarou nhận ra như vậy. ‘’Chờ đã nàoooooooo. Tôi giữ im lặng chỉ để nghe mấy lời nói nhảm này sao?’’ ‘’S-sao cơ?’’ Ngay khi Koutarou định gật đầu với Kiriha; Sanae, vẫn đang bám lấy Koutarou, hét to vào hai người. Sanae ôm cổ Koutarou chặt hơn nữa như muốn bóp nghẹt anh. ‘’Kiriha! Đừng làm như cô không phải địch thủ của Koutarou chứ! Anh ấy to tiếng với cô thì có sao, dù sao cô cũng đang định chiếm lấy căn phòng này còn gì! Đừng có thản nhiên như không thế chứ!’’ ‘’Hahaha, quả nhiên cô nghiêm khắc quá đấy, Sanae.’’ ‘’Và Koutarou, anh bị sao vậy? Cô ta chỉ khiến anh mất phòng bị mà lấy đi căn phòng này luôn đấy, cô ta luôn làm như vậy còn gì.’’ ‘’X-xin lỗi, đó chỉ là phản xạ thôi mà.’’ ‘’Đừng có nói đó là phản xạ! Thôi đi chứ, Koutarou! Anh nghĩ dạo này đã bao nhiêu lần anh rơi vào trò lừa của cô ta rồi hả?! Nếu em không ở gần anh, chuyện gì sẽ xảy ra đây?’’ ‘’Anh sai rồi, nên bình tĩnh lại đi, được chứ?’’ ‘’… Anh đã ngẫm ra lỗi sai của mình chưa vậy?’’ Koutarou xin lỗi, và sức nặng trong lời nói và vòng tay của Sanae liền giảm dần. ‘’Rồi mà. Đương nhiên là rồi.’’ ‘’Vậy anh có lời nào với hồn ma xinh đẹp luôn giúp đỡ anh này không?’’ ‘’Cảm ơn vì đã luôn quan tâm tới anh nhé…’’ Quả là Koutarou cảm thấy một chút biết ơn với Sanae. Lí do duy nhất giúp anh không sa vào những trò lừa của Kiriha và vẫn giữ được nơi sống là nhờ có Sanae. Nếu không nhờ sự đình chiến với Sanae, giờ chắc anh đã ra đê mà ở rồi. ‘’Tốt, giờ thì nhanh bắt đầu ăn thôi. Em đói rồi.’’ Hài lòng với câu trả lời của Koutarou, Sanae liền chỉ vào cái bàn. ‘’Được rồi. Ăn thôi nào!’’ ‘’Koutarou! Khai vị với xúc xích đi nhé!’’ Lúc Koutarou vừa nhấc đôi đũa lên cũng là lúc Sanae trở lại bình thường. Chất giọng giống như chủ nhân của nó, năng động và thuần khiết. ‘’…Trời ạ, Sanae.’’ Đôi đũa của Koutarou ngừng lại ngay trước cái xúc xích. ‘’Sao nào?’’ ‘’Không, không sao cả.’’ Em đã bị thuần bởi đồ ăn của Kiriha mất rồi… Koutarou chỉ giữ ý nghĩ đó trong lòng mà thôi. ‘’Ồ? Vậy nhanh lên đi.’’ ‘’Xong ngay! Xong ngay!’’ Tại sao mình lại không nói ra cơ chứ? Ngay cả Koutarou cũng không chắc tại sao anh lại kiềm mình như vậy. -----*****----- ‘’Thưa công chúa, sắp tới giờ rồi.’’ ‘’Tốt thôi, vậy đi nào.’’ Ruth, người vừa rửa xong bát đĩa, đã quay lại trong phòng và nói vậy. Theia, người đang nghịch cái tách rỗng của mình, đặt nó lại lên bàn và đứng dậy Và như vậy, chiếc váy của cô xòe rộng và chiếm mất một phần căn phòng. Trong căn phòng chật này thì chiếc váy đó thật choán chỗ. ‘’Vậy tạm biệt mọi người, hẹn gặp lại sau.’’ ‘’Đừng có muộn đấy, vượn người.’’ ‘’Tất nhiên là không rồi.’’ ‘’Thế thì tốt. Thất bại của chư hầu cũng là thất bại của ta. Có vẻ ngươi đã ý thức được ta là chủ nhân rồi hả. Tốt lắm.’’ Theia và Ruth trở vào phía bên kia của bức tường phát sáng. Họ đã trở về con tùa của họ để thay đồ, và sẽ đến trướng theo cách riêng của họ. ‘’…Cô ấy toàn lảm nhảm những điều ích kỉ thôi…’’ ‘’Có vẻ cô ấy quyết tâm đưa anh làm thuộc cấp đấy.’’ Koutarou và Sanae đang uống trà bên chiếc bàn, nhìn vào bức tường ấy và thở dài. Kiriha, người đang ngồi cạnh họ, cười cười và thõng vai xuống. ‘’Đó là điều cần thiết để cô ấy có thể thừa kế ngai vàng mà. Cô ấy không còn đường lui nữa. Và tất nhiên, tôi cũng vậy… Được rồi…’’ Kiriha chờ cho Koutarou uống xong tách trà rồi đem nó vào bồn rửa. ‘’Ho!’’ ‘’Hey ho!’’ Cùng lúc đó, hai con haniwa lật tấm tatami gần cửa ra vào nhất lên. Bên dưới đó chính là đường hầm đến mật thất của Kiriha. Ban đầu đó chỉ là một cái hố nhỏ dưới đất thôi. Nhưng nó đã được gia cố bằng bê tông và lát đá từ lúc nào không ai biết. Đó đều là nhờ hai con haniwa cả. ‘’Tôi cũng tạm biệt tại đây thôi. Hẹn gặp lại ở lớp nhé, Sanae, Koutarou.’’ Cũng như Theia và Ruth, Kiriha sẽ đến trường theo cách riêng của mình. Cả hai người đều không muốn tạo ra những biến động không đánng có. ‘’Được, hẹn gặp ở…’’ ‘’Thôi điiiii!’’ Sanae thụi nắm đấm lên đầu Koutarou ngay khi anh định đi tiễn Kiriha. ‘’Anh lại ăn lừa rồi! Anh không cần tiễn người phụ nữ đó làm gì cả!’’ ‘’Ờ…Ờ’’ Không ổn, mình lại mờ mắt vì sự tốt bụng của Kiriha nữa rồi! Koutarou tự nhắc mình như thế. Koutarou thường bị cuốn theo những hành động thân thiện của Kiriha. Tuy nhiên, mọi thứ cô nói đều là những cạm bẫy làm Koutarou lơ là cảnh giác thôi. Nếu anh cứ bị lòe bởi lòng tốt ấy, có thể sáng mai anh sẽ phải thức dậy ngoài bờ đê mất. ‘’Fufufufu, vậy là cô vẫn không tin là tôi có lòng với Koutarou thật hả?”” ‘’Chẳng thế là gì? Cô thì bới đâu ra lãng mạn cơ chứ!’’ ‘’…Koutarou, cậu cũng cảm thấy thế ư?’’ Kiriha cười buồn khi cô trùng đôi mắt xuống. ‘’Ugh…’’ Đối mặt với đôi mắt và chất giọng ướt át đấy, Koutarou nuốt nước bọt trong vô thức. Dù cho có là kẻ thù đi nữa, Koutarou vẫn là một chàng trai đang tuổi lớn mà. Làm sao anh có thể không xao xuyến khi thấy cô hành động như vậy chứ. ‘’Koutarou! Kìm nén đi chứ!’’ ‘’P-phải, x-xin lỗi nhé, Sanae.’’ Những đòn lừa của Kiriha thì ngày càng chuyên nghiệp; cô cứ ngấm ngầm thay đổi chiến lược thôi. ‘’Fufufufu, lại thất bại rồi… Vậy hẹn gặp lại, Koutarou.’’ Kiriha biến mất vào trong hầm, để lại một nụ cười. Hai con haniwa cũng đi theo và đậy tấm tatami lại. ‘’Thế này hại tim quá đi…’’ Koutarou nhìn về nơi Kiriha vừa rời đi, con tim đập liên hồi. ‘’Người phụ nữ đó quả là đáng gờm mà…’’ Trong khi đó, Sanae lại phồng má, làm bộ mặt giận dỗi và thở dài nặng nề. -----*****-----‘’Sanae, đi thôi.’’ ‘’Đợi chút đã đi.’’ Koutarou đã thây sang bộ đồng phục mới và sẵn sàng đến trường. Trong khi đó, Sanae vẫn loay hoay mặc bộ đồng phục của mình. Chiếc khăn quầng trên ngực Sanae bị bẻ chéo lại, một bên áo thì thòi lòi ra khỏi váy làm lộ ra đồ lót của cô. Cô cũng mới chỉ xỏ có một bên tất. Một bộ đồ thật khủng khiếp. Ngay cả Koutarou, một người mít đặc về thời trang, còn phải nghĩ như vậy. ‘’Em không chỉnh nó hẳn hoi hơn tí được à?’’ ‘’Xin lỗi nha… Tehehehe.’’ Sanae cười ngượng ngịu trong lúc xỏ nốt chiếc tất còn lại. File:Roku v02 033.jpg Koutarou kéo cái áo phông ra khỏi váy và chỉnh lại khăn quàng hộ cô. ‘’Cảm ơn nhé, Koutarou.’’ ‘’Có gì đâu mà, nhưng sao em lại mặc đồng phục làm gì?’’ ‘’Dễ thương mà, nhỉ?’’ Sau khi thay đồ xong, cô liền quay một vòng trước mặt Koutarou. Cỡ bộ đồng phục này không khớp với cô, nó hơi quá rộng. Tuy nhiên, nó lại tôn lên sự đáng yêu của Sanae và Koutarou cũng phải đồng ý rằng cô trông cực dễ thương. ‘’Phải, nhưng anh có hứng thú hơn về việc làm sao linh hồn có thể thay đồ cơ chứ? Quan trọng hơn, em bói đâu ra một bộ đồng phục linh hồn mặc được vậy? Anh khao khát muốn biết…’’ ‘’Không sao, vì em là con gái mà (^_^). Anh mà cứ để ý tiểu tiết thì sẽ trở thành con người khô khan đấy.’’ ‘’Đấy cũng được tính là tiểu tiết à?’’ Koutarou vô thức nhìn vào bộ đồng phục của Sanae. Để đáp lại, Sanae khẽ nắm lấy viền váy và làm một kiểu chào quý tộc. ‘’Còn sao nữa. Hồn ma trong phim cũng thay đổi quần áo giữa các cảnh mà. Hồn ma là thế đấy! Ôi, hỡi nữ chính thảm thương, Sanae-chan!’’ ‘’Em chắc anh mới nhớ, gã đàn ông bí hiểm đeo mặt nạ hockey đó cũng thay đổi vũ khí giữa các cảnh mà nhỉ. Hết cưa xích lại dao rựa rồi đến rìu…. Không hiểu hắn ta lôi đâu ra lắm thế?’’ ‘’Đừng có so sánh kiểu như thế! Anh lúc nào cũng vậy thôi!’’ “Uwa?!” Trong một giây nóng giận, Sanae liền siết lấy cổ Koutarou. Nhờ tiếng chuông cửa, Sanae mới nới lỏng vòng tay và nhảy ra khỏi lưng Koutarou. ‘’Này Kou, chú dậy chưa vậy?’’ ‘’Satomi-kuuuuun.” Tiếng những người bạn của Koutarou vang lên ở phía trước cánh cửa. ‘’Tao dậy rồi!!! Tôi ra ngay đây!’’ Koutarou tiến về phía cửa, cầm theo cái cặp để gần đó. ‘’Sanae, em không quên gì đấy chứ?’’ ‘’Không, xong hết rồi.’’ Sanae tắt đèn và bay về phía của cùng với Koutarou. ‘’Thế anh thì sao, Koutarou???’’ ‘’Anh…’’ Koutarou đang xỏ dở đôi giày chợt ngừng lại. ‘’Hmmm, hình như anh có quên gì đó thì phải…’’ ‘’Gì nào? Anh để quên cái gì thế?’’ ‘’Chẳng biết nữa. Nhưng nếu anh không thể nhớ được thì chắc là chuyện chẳng quan trọng gì đâu.” ‘’Vậy thì đi thôi, Koutarou.’’ ‘’Được.’’ Koutarou đồng tình với Sanae và tiếp tục xỏ chiếc giày còn lại. ‘’Hãy đảm bảo là Ooya-san không trông thấy em, được chứ?’’ “Đã rõ, thưa ngài ♪”
|