About: Magika no Kenshi to Shoukan Maou - Vol 5 Chap 2   Sponge Permalink

An Entity of Type : owl:Thing, within Data Space : 134.155.108.49:8890 associated with source dataset(s)

Karin bất tỉnh ngay lập tức được chuyển vào phòng y tế trường. Và rồi Hiệu trưởng Amasaki thông báo cho Kazuki và bạn của cậu, những người đang tập trung xung quanh giường của Karin – ông đặt trọng lượng của việc chịu gánh nặng về số phận của một học sinh vào giọng ông. "Một phong ấn sẽ được đặt vào Thánh tích của cô ta làm cô hoàn toàn không thể dùng ma thuật được nữa. Tôi đã yêu cầu Kị sĩ Đoàn một cái『Thiết bị Khống chế Thánh tíchMáy giới hạn』. Nó là biện pháp mới nhất dành cho các ngụy pháp sư phạm tội nhẹ." "Cái thứ gọi là Máy giới hạn đó, nó như thế nào vậy?" Kazuki hỏi.

AttributesValues
rdfs:label
  • Magika no Kenshi to Shoukan Maou - Vol 5 Chap 2
rdfs:comment
  • Karin bất tỉnh ngay lập tức được chuyển vào phòng y tế trường. Và rồi Hiệu trưởng Amasaki thông báo cho Kazuki và bạn của cậu, những người đang tập trung xung quanh giường của Karin – ông đặt trọng lượng của việc chịu gánh nặng về số phận của một học sinh vào giọng ông. "Một phong ấn sẽ được đặt vào Thánh tích của cô ta làm cô hoàn toàn không thể dùng ma thuật được nữa. Tôi đã yêu cầu Kị sĩ Đoàn một cái『Thiết bị Khống chế Thánh tíchMáy giới hạn』. Nó là biện pháp mới nhất dành cho các ngụy pháp sư phạm tội nhẹ." "Cái thứ gọi là Máy giới hạn đó, nó như thế nào vậy?" Kazuki hỏi.
dcterms:subject
dbkwik:sonako/prop...iPageUsesTemplate
abstract
  • Karin bất tỉnh ngay lập tức được chuyển vào phòng y tế trường. Và rồi Hiệu trưởng Amasaki thông báo cho Kazuki và bạn của cậu, những người đang tập trung xung quanh giường của Karin – ông đặt trọng lượng của việc chịu gánh nặng về số phận của một học sinh vào giọng ông. "Một phong ấn sẽ được đặt vào Thánh tích của cô ta làm cô hoàn toàn không thể dùng ma thuật được nữa. Tôi đã yêu cầu Kị sĩ Đoàn một cái『Thiết bị Khống chế Thánh tíchMáy giới hạn』. Nó là biện pháp mới nhất dành cho các ngụy pháp sư phạm tội nhẹ." "Thầy không định dùng 『Thiết bị Loại bỏ Thánh tích』được đề xuất lần trước như vụ của Otouto-kun sao?" Kaguya-senpai hỏi. So với việc phong ấn bằng một công cụ, việc loại bỏ Thánh tích được cho là một giải pháp căn bản hơn. Nhưng Hiệu trưởng Amasaki lắc đầu. "Nếu liên kết giữa Thánh tích và Diva bị hủy hoại, ta sẽ không tránh được việc sẽ gây tổn thương lên tâm trí. Hiệu trưởng cũ Otonashi, người đã tự mình tiến hành việc nghiên cứu, tuyên bố rằng nó đã trở thành một kĩ thuật được sử dụng phổ biến; nhưng trên thực tế, nó vẫn quá vô nhân tính. Thậm chí cả những ngụy pháp sư bị Kị sĩ Đoàn bắt lúc này cũng chỉ bị khống chế bởi Máy Giới hạn thôi." "Cái thứ gọi là Máy giới hạn đó, nó như thế nào vậy?" Kazuki hỏi. "Thứ được gọi là Máy Giới hạn là một công cụ đọc bước sóng pháp lực chảy trong Thánh tích và chặn nó, vậy nên pháp lực không thể chảy vào trong Thánh tích được. Ngoài việc sử dụng công cụ này lên cô ta, cô ta cũng sẽ bị gửi đến một 『cơ sở giam giữ』." Cơ sở giam giữ – một cơ sở để cầm tù các ngụy pháp sư mà Kị sĩ Đoàn bắt được. Họ được quản lí một cách an toàn ở đó; đồng thời, nó cũng là một cơ sở để tách biệt họ ở một nơi xa lánh, tránh việc họ trở thành nạn nhân của sự ngược đãi hay bị trả thù. Hay nói cách khác, nó là「nhà tù không thể rời đi cho đến lúc chết」. "Xin hãy đợi đã, đâu cần phải làm đến mức như vậy đâu, phải không thầy!?" Kazuki hoảng loạn phản đối, nhưng Hiệu trưởng Amasaki phản bác một cách mạnh mẽ. "Sao cậu lại có thể nghĩ vậy được? Dĩ nhiên là ta cần phải làm đến như vậy rồi. Cậu không nhận ra rằng nếu máy giới hạn bị hỏng hoặc bị gỡ bỏ thì, cô gái này sẽ lại dùng Ma thuật Triệu hồi nguy hiểm nữa hay sao?" "Hiệu trưởng à, lí luận rằng cô ấy「nguy hiểm bởi trạng thái là ngụy pháp sư」đó cũng sẽ là một bất lợi hoàn toàn đến vị trí của chúng ta khi tuyên bố Hayashizaki Kazuki và những người khác hoàn toàn vô hại đấy." Liz Liza-sensei chen vào và nói đỡ cho Kazuki. "Hà cớ nào lại đưa cô gái này đến trại giam giữ chứ? Có cơ sở nào để có thể đưa ra những đối xử hà khắc như vậy với cô ấy so với Hayashizaki Kazuki và những người khác không?" "Có đấy. Cô gái này, trong khi vẫn còn những học sinh đang trong tình trạng bất tỉnh đang nằm trên sân đấu, lại dùng một ma thuật tấn công diện rộng. Sự nguy hiểm của cô ta đã được minh chứng rồi." Một cơn giận đầy cương quyết đang bám lấy từng lời của hiệu trưởng Amasaki – trên cương vị một người đã để các học sinh mình gặp nguy hiểm. ‘Tôi nhất định sẽ gửi cô gái này đến trại giam giữ’, đó là nét mặt hiện tại của ông. "Đó là vì mệnh lệnh của Hayashi Shizuka làm cô ấy phải làm vậy! Cô gái này đã bị điều khiển! Dù thế, việc cuộc đời của cô ấy khép lại tại đây, em sẽ không chấp nhận cách đối xử như vậy đâu!!" "Sao cậu có thể biết được rằng cô ta làm vậy là vì bị tẩy não chứ? Bao nhiêu phần trong đó là ý chí thật sự của Karin, bao nhiêu phần là không phải, cậu có thể nói chính xác được không?" "Việc đó... khi chính người có liên quan tỉnh lại, chúng ta có thể hỏi cô ấy..." "Những lời từ chính thủ phạm không thể trở thành bằng chứng được." Nó giống như một nghi can kêu gào cho sự vô tội của chính hắn trong phiên xét xử vậy. Chẳng có chút thuyết phục nào trong đó cả. "Hayashi Shizuka là chủ mưu của mọi thứ, Katsura Karin chỉ bị lôi kéo vào mà thôi. Katsura Karin hoàn toàn vô tội.. nếu việc như thế được xem xét một cách bình thường thì nghe thật gượng ép, đúng không?" "Nhưng trừng phạt cô ấy chỉ vì nghi ngờ và chỉ đơn giản gửi cô ấy đến trại giam giữ như thế thì thật...!" Cậu hiểu được lí do tại sao Hiệu trưởng Amasaki xem Karin là một mối họa. Thế nhưng, dù vậy thì...! "Đừng có đùa với taa–!" Vào lúc đó, một giọng nói vang lên từ sau tấm màn ngăn cách họ với giường bên cạnh. "Đừng có xàm, ta sẽ không cho phép lũ khốn các người gửi Karin-chan đến một nơi giống nhà tù đâu!!" Tấm màn bị mở tung ra một cách dữ dội. Cội nguồn của giọng nói đó là Mibu Akira. Cô gái này, cùng với Asamiya-senpai, người đã ngất giữa trận đấu, và đang nằm ở giường liền kề. "Karin-chan không làm gì xấu cả... không, thật ra, cô ấy có thể đã làm một chuyện gì đó có hơi xấu một chút... nhưng Karin-chan không phải người xấu đâu nhá!" "Đúng vậy–, điều Aneki nói ấy nhá–!" Vừa tỉnh dậy đã rủa hiệu trưởng rồi, người bảo vệ nhỏ con Asamiya-senpai cũng phản đối vào lúc đó. Đối diện với thách thức từ một nơi không ngờ đến, Hiệu trưởng Amasaki sửng sốt. "...Hai người, hai cô đang đưa ra lời khai rằng Katsura Karin đã bị tẩy não sao? ...Nhưng lời khai từ hai người cũng sẽ không có hiệu lực. Cả hai người vẫn tiếp tục chiến đấu ngay cả khi không còn bị Nữ Oa tẩy não. Cả hai người cũng là đồng lõa với gián điệp ngầm của Trung Quốc bằng chính ý chí của hai người, là một phần tử nguy hiểm." Đôi lúc, cậu thật sự cảm thấy muốn nói một thứ như「chọn từ ngữ cẩn trọng hơn một chút đi」với Hiệu trưởng Amasaki. Trước thái độ độc tài đó, Mibu-senpai và Asamiya-senpai còn nhặng xị hơn trước nữa. "Ta chiến đấu vì lợi ích của Karin-chan! Karin-chan... nói thật ta không biết cô ấy bị tẩy não đến mức nào. Sẽ có một phần nào đó trong Karin-chan chọn cách chiến đấu. Nhưng, đó là vì cô ấy bị buộc phải chọn như vậy!「Ý chí của chính Karin-chan」đã hoàn toàn không được xem xét! Cô gái này chỉ muốn được người chị kế công nhận như một gia đình mà thôi!! Ta muốn giúp cô ấy làm việc đó. Ta và cả Karin-chan chả quan tâm gì đến chuyện Trung Quốc có đứng đằng sau hay cái thá gì đi nữa! Không đời nào mà ta lại chiến đấu vì một thứ như thế đâu!!" "Mong muốn được công nhận là người nhà...?" Kazuki đứng hình và bật ra một tiếng thì thầm. "Karin-chan không phải một đứa trẻ hư! Dù nếu không bị tống vào tù thì cô ấy vẫn có thể bắt đầu lại!" "Hmph." Hiệu trưởng Amasaki khịt mũi mà không thay đổi thái độ. "Nếu cô ta còn có thể uốn nắn được thì cách đó sẽ tốt hơn. Cô ta chỉ là một đứa trẻ chỉ mới 15 tuổi mà, cả ta cũng nghĩ vậy. Nhưng sao các người có thể tin chắc điều đó được chứ? Cơ sở nào chứ? Nếu chuyện xấu nhất xảy ra, các người định sẽ làm gì?" Mibu-senpai lưỡng lự. Sau khi cúi gặm mặt với đôi mắt lo lắng, cô nói ra một「cơ sở rất nữ tính」. "...Bởi vì cô gái ấy luôn có ánh mắt rất cô độc. Nếu cô ấy thật sự là người xấu, nếu cô ấy thật sự chả quan tâm quái gì đến thế giới và trở nên tuyệt vọng, cô ấy thậm chí sẽ chẳng cảm thấy cô đơn hay gì cả. Nếu cô ấy thật sự xấu tính thì cô ấy sẽ trở thành một con quái vật luôn lạnh lùng trong mọi tình huống bất kể có gặp chuyện quái gì đi nữa. Nhưng vẫn chưa là quá muộn với những người đang cô độc. Nếu một bàn tay nhân ái đưa ra với họ, sẽ không bao giờ là quá muộn!!" Trước những lời đó, cả phòng y tế chìm trong sự yên lặng. Đó không thể nào là một lập luận logic, nhưng nó có sức thuyết phục bởi là lời khẩn cầu từ trái tim. Liệu có thứ gì đó bên trong Kazuki không thể đồng tình với tiến triển này được không? Cậu có cảm giác rằng mình có thể hiểu được luận điểm đó. Đây là một lời có lẽ là hơi tự phụ, nhưng chưa một lần Kazuki cảm nhận mạnh mẽ như vậy về Karin. Cô gái này, luôn nổi giận và gào thét với Kazuki, luôn dính lấy Hayashi Shizuka và「muốn được công nhận」. Sự mỏng manh hoàn toàn giống như một đứa trẻ đang khóc lóc đó thật sự rất rõ ràng. Hayashi Shizuka lợi dụng điểm yếu của cô gái ấy đến tận xương tủy mà không chừa chỗ nào. Ngay cả trong trường hợp không sử dụng ma thuật tẩy não, thì việc đó cũng đã giống như tẩy não rồi. N... nếu như tồn tại một con người yếu ớt bị áp bức và vận mệnh trở nên u tối như vậy, thì nó là một chuyện mà mình không thể chấp nhận được. Quả nhiên, mình muốn giúp đỡ Karin. Cả trong trường hợp tồn tại khả năng rằng cô gái đó sẽ trở thành một「kẻ địch」trong tương lai, dù vậy, cậu muốn tìm ra một niềm hạnh phúc khả dĩ cho cô gái ấy. "Chẳng đáng để xem xét. Thứ gọi là cơ sở của cô thật sự chỉ là một nhận định chủ quan từ phía cô thôi." Bất chấp gương mặt cay đắng của Hiệu trưởng Amasaki lúc này, ông vẫn thẳng thắn gạt đi luận điểm của Mibu-senpai chỉ bằng một câu. "Dù sao thì hai người, đừng quên rằng hai người cũng đang trong vòng nghi vấn. Bất kể các cô có nói cô ta không xấu đến thế nào đi nữa, việc đó cũng chẳng khác gì bao che cho đồng đội của mình đâu." "Chết tiệt-, có phải vì bọn ta là phản động không...?! Thật là, trước giờ bọn ta chỉ làm những chuyện mình thích và rồi giờ đột nhiên lại yêu cầu hãy tin những gì mà bọn ta nói thì đúng thật là một yêu cầu quá đáng, nhưng mà..." Mibu-senpai ủ rũ chùn vai, Asamiya-senpai cũng "Aneki..." với đôi mắt ngấn lệ. "Mibu-san, sao cậu lại thành phản động vậy... à không phải phản động, sao trước giờ cậu không sống đời học sinh bình thường như các ứng viên hiệp sĩ khác chứ?" Kaguya-senpai lại một lần nữa hỏi về ý định thật sự của Mibu-senpai. "Ta không hề... dù cho ta thậm chí không hề muốn trở thành một thứ như kị sĩ, ta lại bị ép phải vào Học viện Kị sĩ, dĩ nhiên là ta không có chút động lực nào rồi. Không đời nào ta có thể hòa hợp với nó được." "Phải, lúc trước chúng ta đã nói về chuyện này rồi nhỉ?" Trước giờ, Kaguya-senpai đã cố sửa đổi Mibu-senpai nhiều lần và việc đó thật sự đè nặng lên tâm trí cô. "Nhưng một người như cậu lại thật sự nỗ lực nhiều đến thế bằng toàn bộ sức lực của mình trong giải đấu tranh cử này. Vì lợi ích của cô nhóc mang tên Karin này. Tại sao cậu phải làm vậy?" "...Karin-chan bị Shizuka coi như rác rưởi. Ta cũng là rác rưởi của học viện này, vì thế nên ta muốn làm một cái gì đó. Thật là, ta thậm chí còn chẳng biết gì đến Trung Quốc hay Nhật Bản nữa là." Kaguya-senpai đột nhiên trở nên bối rối. "Tớ đã nói cậu là phản động, nhưng tớ hoàn toàn không nghĩ cậu là rác rưởi của học viện này hay gì cả! Tớ chỉ nghĩ là tớ muốn chúng ta hãy cùng nhau cố hết sức mình như các ứng viên Kị sĩ đồng trang lứa khác, chỉ vậy thôi!" "Ta hiểu mà, thật là. Nhưng ta không thể nhận lấy một bàn tay đưa ra như vậy! Vì như thế thật xấu hổ, đúng không!? Khi được đối xử tốt, việc đó chỉ làm ta nhận ra được cái sai của chính bản thân mình thôi!" "Aneki..." Asamiya-senpai quan sát Mibu-senpai, người đang đẫm lệ. "Thật ra, tôi muốn được vào trường dạy bánh kẹo... và trở thành một chủ tiệm bánh cơ!" "Ti-tiệm bánh sao!?" Nghe thấy những lời không ngờ đó, không chỉ Kaguya-senpai, mà mọi người cũng đều bất ngờ. "Có gì lạ sao, không phải tiệm bánh là số zách sao! Tôi sẽ mở một cửa hàng của riêng mình trong một thị trấn nhỏ, có được những vị khách quen là những bác gái và nhưng cô bé trên đường về nhà sau giờ học. ...Vào Giáng Sinh hay sinh nhật, nếu có thứ gì để tổ chức thì mọi người sẽ đến cửa hàng của tôi, chọn bánh với đôi mắt sáng rực hi vọng. ...Để đáp trả lại những hi vọng đó, tôi sẽ dậy sớm hằng ngày, tôi tự tin vào ma thuật của mình nên tôi sẽ tạo ra những hương vị riêng của mình bằng Ẩm thực Giả kim, mọi người sẽ bảo rằng nó rất ngon... dù tôi đã có một ước mơ như vậy... bàn tay để được quẹt kem lên những chiếc bánh này đột nhiên lại bị gắn cái Bí tích vào!" Từ đôi mắt của Mibu-senpai, những giọt lệ tuôn rơi thành dòng, không ngừng chảy ra. "Thế nên... cái gì là nghĩa vụ của một kị sĩ, tôi hoàn toàn không biết gì về nó cả, thế nên tôi chống đối lại học viện. Tôi không có bất cứ ý định làm điều gì sai trái cả, nên tôi không định tự kiểm điểm bản thân hay gì cả. Nhưng... tôi nhận ra khi nhìn vào Kaguya-chan." "T-tớ sao? Nhìn tớ sao?" Kaguya-senpai chỉ vào mình và sửng sốt. "Kaguya-chan luôn dồn những bài luyện tập nặng nề lên mình, cô ấy thậm chí còn hăng hái thử thách ở những nhiệm vụ nguy hiểm. Hơn nữa, nhiều lần cô ấy đưa tay ra với một tên rác rưởi như tôi và nói「cùng cố gắng nhé」. Không chỉ vậy, cho dù là Hội trưởng Hội học sinh Khoa Ma thuật, cô vẫn khăng khăng vào việc đối xử công bằng với Khoa Kiếm thuật... dù vấp phải những ý kiến phản đối, cô vẫn kiên định với ý chí của riêng mình vì lợi ích của những người ở thế yếu... Việc đó làm tôi nghĩ rằng liệu một「Kị sĩ」thật sự có phải là người như vậy không. Tôi biết chứ. Nếu không có ai chiến đấu như một kị sĩ thì sẽ có những vụ khác tương tự「Thảm kịch Tokyo」15 năm trước, sẽ không có nơi nào cho tiệm bánh cả. Nếu không ai chiến đấu... cả tôi cũng biết rằng mình không thể lãng phí sức mạnh mà cuối cùng cũng đạt đến được một cách vô ích như vậy. Nhưng sau khi luôn miệng nói「Học viện này mới là cái sai」hay「Ta không phải người sai」, tôi đã gạt đi bàn tay của Kaguya-chan. Không thể nào mà sau những việc tôi đã làm mà tôi có thể đột nhiên nói những điều xấu hổ như「Mục tiêu của tôi là trở thành một Kị sĩ」được! Kaguya-chan thật quá sáng chói, tôi không thể đón nhận bàn tay đó... Khi nhìn Kaguya-chan, sự khốn nạn của tôi thật quá thảm hại!" "Aneki thật sự... là fan của Kaguya-chan..." Asamiya-senpai nữa, cùng với hình bóng của người chị mình, Mibu-senpai, bắt đầu nức nở với hai hàng lệ rơi. "Et~to, một người như tớ không tuyệt đến vậy đâu." Kaguya-senpai biện minh. "Tôi muốn được như Kaguya-chan, vậy nên tôi đã bí mật luyện tập ma thuật. Nhưng đến nước này rồi thì tôi không thể trở lại thành học sinh danh dự được nữa. Rồi khi đó, Shizuka đến và mời chúng tôi vào giải đấu tranh cử. Nếu thể hiện tốt trong giải đấu, thì có thể mọi người sẽ nhìn tôi khác đi. Mọi người đều sẽ công nhận tôi không phải là rác rưởi, rồi như thế tôi sẽ nhận lấy bàn tay của Kaguya-senpai mà không phải xấu hổ, đó là việc mà tôi đã nghĩ." "Tôi và Aneki, không hề biết được về mục đích của Shizuka hay gì cả. Chúng tôi biết rằng cô gái ấy đôi lúc luyện tập đặc biệt cho chúng tôi ở một nơi bí mật, cô ta gọi chúng tôi ra. Cô ta định biến chúng tôi thành con tốt để dễ dàng kiểm soát và cũng khá mạnh khi tình thế phù hợp. Với cô gái đó, chúng tôi chẳng khác nào con tốt cả. Nhưng đối với chúng tôi, bất kể chúng có mục đích gì cũng chẳng quan trọng." "Nhưng dần dần vấn đề về chúng tôi cũng chẳng còn đáng để nói nữa! Quá khứ của Karin-chan còn tội nghiệp hơn một kẻ như tôi. So với cô ấy, nỗi niềm của tôi chỉ là một thứ tầm thường mà thôi... cô ấy bị Shizuka đối xử như rác rưởi! Nếu chúng tôi phàn nàn hay than vãn về việc đó thì Shizuka sẽ đập chúng tôi tơi bời đến khi say ma thuật... sau đó, chúng tôi sẽ chẳng thể nào phàn nàn gì với Shizuka được nữa..." ...Mibu-senpai nhất định sẽ bị tẩy não. Nhưng thứ được ghi đè lên bới việc tẩy nào không phải là động cơ chiến đấu của họ mà chỉ là cấp bậc thứ tự giữa họ mà thôi. "Làm ơn, tôi xin cô ấy Kaguya-chan! Giống như việc cậu làm với chúng tôi, hay đưa tay ra với Karin-chan nữa! Cậu, cậu là đồng minh của công lí đúng không!?" Mibu-senpai nắm lấy hai vai Kaguya-senpai, trong khi làm vậy cô đưa gương mặt đẫm lệ của cô lại gần. "Tớ, tớ không thật sự là đồng minh của công lí đâu..." "Với tôi cậu luôn là đồng minh của công lí mଖ!!" Mibu-senpai tiếp tục lắc vai Kaguya-senpai. Nhìn thấy cảnh đó, Kazuki cũng tự nhiên cảm thấy đồng cảm. ...Kaguya-senpai cũng đã đưa tay ra với mình, mình đã được chị ấy cứu. "Hiệu trưởng Amasaki, chúng ta chẳng cần thêm lí do hay bằng chứng gì nữa không phải sao? Lúc này, em tuyệt đối không muốn tin là hai người họ nói dối." "Ugh..." Biểu cảm của Hiệu trưởng Amasaki trở nên chua chát. "Lúc trước, em đã luôn lo lắng về việc chuyện sẽ xảy ra với các ngụy pháp sư mà em bắt được, nên em đã đến điều tra ở trại giam giữ. ... Làm một việc như gửi cô nhóc đó đến một nơi như thế chỉ vì một sự nghi ngờ vô căn cứ, việc đó không hay chút nào đâu thầy." Hikaru-senpai, người đã từng bị Karin cho nếm trái đắng, nhưng giờ gương mặt dịu dàng của cô cũng đã méo mó buồn bã. "Tou-san, nếu bố là một người thầy, thì có những lúc bố phải có niềm tin vào những học sinh của mình dù không cần bằng chứng nào đúng không!? Trong phim thì, đây không phải lúc để nói những chuyện ấy đâu!" Mio, người từ nãy đến giờ vẫn yên lặng và quan sát tình hình, cũng lên tiếng giúp đỡ Kazuki. "Ughh.. dù papa chỉ đang giữ lập trường thận trọng vì lợi ích của trường, nhưng đến cả Mio cũng..." Hiệu trưởng Amasaki làm một bộ mặt méo mó như thêm nếp nhăn vào gương mặt đã nhăn nheo của mình. "Vậy thì, hiệu trưởng, làm ơn, ít nhất hãy đợi một thời gian trước khi gửi cô ấy đến trại giam giữ. Em sẽ nhận nhiệm vụ giám sát Karin trong một thời gian và xác nhận cảm xúc thật sự của Karin. Cũng giống như lúc trước Kaguya-senpai đã làm vậy với em và em được đưa vào Ngôi nhà của Phù thủy ấy!" "C-cậu–, cậu định sẽ cứu Karin-chan sao!?" "Đừng nói chuyện ngu ngốc như vậy! Katsura Karin đang nhắm vào mạng sống của cậu đấy!! Nếu hỏi ra điều gì là nguy hiểm nhất thì, việc để cô ấy ở gần cậu chính là việc nguy hiểm số một đấy!" "Nhưng ngược lại, người duy nhất có thể chứng minh rằng cô gái này không phải một phần tử nguy hiểm bằng cách ở cùng cô ấy, chỉ có mình em thôi. Hơn nữa, trong trường hợp cô ấy ra tay như một sát thủ, thì em đã vượt trên khả năng của cô ấy. Nếu là cô gái này thì, việc đó là không thể." "Kazuki, không phải tim anh từng ngừng đập một lần rồi sao?" Từ bên cạnh Kazuki người vừa nói vừa ưỡng ngực, Mio liền tsukkomi một câu và chọc ghẹo cậu. "V-việc đó chỉ là vì anh muốn hiểu được kĩ năng của đối thủ thôi, thế nên mới cố tình để trúng đòn để thử nó, chỉ có vậy thôi! Sẽ không có lần thứ hai đâu! Anh đã hoàn toàn nắm được sức mạnh thật sự của cô gái này rồi!!" "Đúng thật là chỉ cần xem trận đấu, chị nghĩ sự khác biệt về sức mạnh chính là bằng chứng. Tuy nhiên, em có thể xác nhận điều đó một cách chắc chắn như vậy sao? Nếu ví dụ như, em bị tấn công khi đang ngủ..." Kaguya-senpai lẩm bẩm đầy lo lắng. "Phái Hayashizaki có khả năng nhận biết được đòn tấn công bất ngờ." "Lần đầu chúng ta gặp mặt, không phải chị đã lẻn sau lưng mà em mà không hay biết và 「Ai ~ đây!」sao?" Kaguya-senpai cũng tsukkomi nhẹ, Kazuki liền "Đ-đó là vì senpai không hề có chút sát ý nào cả!" và nhanh chóng biện hộ. Hơn nữa, mới đây thôi, cậu đã bị trêu 「Ai ~ đây!」bởi Beatrix nữa. Tệ rồi, từ nãy đến giờ, cậu đã viện ra nhiều cái cớ quá rồi. Sự thuyết phục gần như đã không còn dù cho chính cậu đã nói như vậy đi nữa. "Nii-sama... trong trường hợp đó, anh đang định dùng『Sĩ khí Sẵn sàng』sao?" Như thể ném một cái phao cứu sinh, Kanae nói vậy. "Tinh thần Sẵn sàng Chiến đấu?" Mọi người ngoài Kazuki nghiêng đầu. Thay mặt Kazuki, Kanae giải thích cho mọi người. "Phái Hayashizaki là một trường phái Iai cổ. Nguyên tắc cơ bản của Iai là 「không để lộ bất cứ sơ hở nào bất kể vào thời điểm nào, luôn luôn sẵn sàng rút kiếm và phản công ngay lập tức trước bất cứ đòn tấn công nào」, là thế đó. Việc đòn tấn công bất ngờ đó không thể nào hiệu quả trước Nii-sama là sự thật. Phái Hayashizaki có thể phát hiện được 「sát khí」thậm chí cả trong lúc ngủ... Thứ được gọi là sát khí không phải là một khái niệm huyền bí. Sát khí, cụ thể là sự phát ra pháp lực loại tấn công. Để có thể cảm nhận được nó thậm chí ngay cả trong tiềm thức, tiềm thức của người đó phải hoàn toàn được làm chủ – đó chính là Sĩ khí Sẵn sàng. Nói ngắn gọn, nó là một loại năng lực Cảm nhận." Mọi người xung quanh cảm nhận được sức thuyết phục từ những lời của Kanae và gật đầu "Ra vậy". "Trong trạng thái Sĩ khí Sẵn sàng, nói ngắn gọn là nếu em ngủ đi với tâm trí nửa ngủ nửa tỉnh, dù có bị tấn công trong khi đang ngủ em cũng có thể lập tức tỉnh dậy. Thế nên Karin không thể giết được em. Hiệu trưởng, hãy cho em thời gian với Karin! ...Nếu thầy công nhận em là người sở hữu sức mạnh của một vị vua, thì làm ơn!" Vua. Với từ đó được đưa ra, Hiệu trưởng Amasaki miễn cưỡng chấp nhận lời đề nghị đó. "...Một tuần. Sau một tuần, Đại hội Học sinh sẽ được tổ chức, việc kiểm phiếu bầu cũng sẽ được thực hiện và chiếc ghế Tổng Hội trưởng Hội học sinh sẽ được xác định. Cho đến thời điểm đó, hãy làm bạn với Katsura Karin và không được rời khỏi cô ta một giây nào. Hãy tìm ra cảm xúc thật của cô ta." Một tuần... nếu có được nhiều thời gian như vậy thì chắc là đủ rồi. "Bố nói không được rời khỏi cô ấy một giây nào... Đúng thật cô ấy là một đối tượng nguy hiểm, nên việc kiểm soát không ngừng là rất cần thiết, nhưng thế nghĩa là Kazuki sẽ phải sống ở bên cạnh cô gái tên Karin này liên tục sao? Trong suốt một tuần sao?" Mio thì thầm. Và rồi với một gương mặt đỏ lựng, cô nói ra một điều vô cùng thiếu suy nghĩ. "...Thế thì thật không công bằng!!"
Alternative Linked Data Views: ODE     Raw Data in: CXML | CSV | RDF ( N-Triples N3/Turtle JSON XML ) | OData ( Atom JSON ) | Microdata ( JSON HTML) | JSON-LD    About   
This material is Open Knowledge   W3C Semantic Web Technology [RDF Data] Valid XHTML + RDFa
OpenLink Virtuoso version 07.20.3217, on Linux (x86_64-pc-linux-gnu), Standard Edition
Data on this page belongs to its respective rights holders.
Virtuoso Faceted Browser Copyright © 2009-2012 OpenLink Software