abstract
| - Hirose bị đánh thức bởi tiếng chuông đồng hồ báo thức. Anh mở mắt và thấy Takasato đã dậy và đang ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn con đường bê tông. “Chào buổi sáng…” Hirose nói, Takasato mỉm cười và chào lại. “Em dậy sớm nhỉ? Dậy khi nào thế?” “Vừa dậy thôi ạ.” Hirose chống cái thân thể nặng chịch của mình lên và ngồi dậy. “Ngủ ngon không?” Hirose vừa ngồi lên. Takasato gật đầu trả lời: “Vâng ạ.” “Không quen ngủ ở nhà người khác à?” Hirose hỏi. Takasato nghiêng đầu trả lời: “Thật ra là dễ chịu hơn ở nhà.” “Thật ư?” “Có thể nghe thấy tiếng sóng biển.” Hirose gật đầu và Takasato mỉm cười. “Em vừa nghe tiếng sóng vừa chìm vào giấc ngủ.” “Vậy à.” Hirose nói và đứng lên, đi rửa mặt. Đầu óc anh cứ ong ong như bị một màn sương bao phủ, anh thử nhớ lại xem chuyện đêm qua là thật hay chỉ là một giấc mơ. Anh kết luận trong khi đang lau mặt, sau đó, trở lại căn phòng trải sáu tấm chiếu tatami, Takasato đã xếp mền gối xong. “Làm phiền em rồi.” “Không ạ.” Takasato cười, vươn tay định lấy bộ đồng phục đang treo trên cửa sổ. “Takasato.” Hirose gọi. Takasato dừng tay và nhìn anh. “Thầy nghĩ hiện giờ tốt hơn em không nên đến trường. Takasato nhìn Hirose, anh cười khổ: “Chờ lũ ngốc ấy bình tâm lại đã.” Anh biết sự kích động của đám học sinh ấy sẽ không dịu đi chỉ vì tai nạn hôm qua. Cái chết thảm khốc của Iwaki cùng những người khác khiến chúng sinh oán hận, giá đó chỉ là nhất thời như tin đồn nhảm, nhưng cái cảm giác tội lỗi vì giết bạn học đã khắc sâu đến nỗi chúng mất kiểm soát cả bản thân. Chúng muốn dùng việc treo cổ Takasato như cái cớ để làm dịu đi nỗi lòng. Đêm qua đã giúp chúng bình tâm hơn nhưng vẫn cần thời gian để lũ trẻ ấy nhận thấy việc mình làm là đúng hay sai. Chúng sẽ hiểu nếu làm tổn thương Takasato thì chúng sẽ phải nếm trải thứ được gọi là hậu quả của báo thù. Chúng sẽ nhận ra mình sẽ không bao giờ trút bỏ được cái gánh nặng về việc đã đẩy Takasato xuống cửa sổ. Có lẽ Takasato cũng hiểu ý Hirose nên gật đầu, sau khi anh đi, cậu khẽ thở dài. oOo Hai ba người lượn lờ trước cổng trường, chắc chắn họ thuộc giới truyền thông, nhưng so với hôm qua, số lượng đã giảm hẳn đi. Vẫn còn một ít thời gian cho đến khi giờ học bắt đầu, bên trong sân trường hoàn toàn tĩnh lặng. Buổi họp sáng của khoa bắt đầu sớm hơn 30 phút so với thường ngày, mặt các thành viên hội đồng trường tái mét. Thầy hiệu trưởng nghiêm trọng thông báo rằng phải giúp học sinh bình tâm và khôi phục lại thời khóa biểu bình thường càng nhanh càng tốt. Về tai nạn hôm qua thì đơn giản xem như nhầm lẫn của những người trực tiếp liên quan, đồng thời nghiêm cấm tung tin đồn nhảm ra ngoài. Khóa thực tập của Hirose sẽ kết thúc vào ngày mốt. Hôm sau là thứ Sáu, ngày mốt là thứ Bảy, theo kế hoạch thì anh phải nộp khóa luận. Sau buổi họp khoa, các thực tập sinh được tập trung lại ở phòng nghỉ, nhân viên trường yêu cầu tuy thời gian thực tập đã kết thúc, nhưng thực tập sinh cũng không được phép tự tiện phát biểu. Trên đường về văn phòng khoa sau khi nghe thông báo, một nhân viên trường gọi Hirose lại từ trước cửa văn phòng. “Có phải thầy Hirose không?” Đó là một cô giáo tuổi trung niên. Đôi gò má cao cùng gương mặt bà cau lại vì lo lắng. “Nhắn giúp tôi việc này với thầy Goto, được không? Về việc học sinh nghỉ học.” Các thầy chủ nhiệm khối 11 đang họp. Hirose gật đầu và nhận lấy miếng giấy ghi chép. Trên miếng giấy nhỏ là sáu cái tên. Những cái tên đầu tiên nghỉ học không lý do. Chắc trong số chúng có đứa sợ phải đến trường nên giả bệnh, nhưng cũng không hẳn tất cả đều thế. Hirose trở lại văn phòng khoa và chờ thầy Goto. Anh đưa thầy miếng giấy khi thầy họp về. Goto nhíu mày, không nói gì. “Em để Takasato nghỉ ít ngày.” Thầy Goto không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. oOo Hirose đi cùng thầy Goto đến lớp. “Im lặng thật.” Dù tiếng chuông báo tiết học đầu tiên đã vang lên, cả trường vẫn tĩnh lặng. Goto dừng lại và nhìn quanh. “Khó chịu quá.” Trên sân trường không hề vọng lên cái âm thanh rộn rã thường ngày. Trong cái không khí yên tĩnh này, đâu đó vang lên tiếng thì thầm như những làn sóng âm thanh. “Dường như tất cả đều hồi hộp…” “Có lẽ thế.” Chẳng hiểu sao Hirose và thầy Goto cũng nói nhỏ hơn. Cảm giác bất an tràn ngập khắp trường và đè nặng lên mỗi con người như chẳng có gì phá vỡ được sự tĩnh lặng này. So với phần còn lại, lớp 11-6 còn cô đơn và nặng nề hơn. Tất cả học sinh đều đã vào lớp, hơn nữa, mỗi đứa đều trông như đang nín thở, cố gắng không phát ra tiếng động nào. Khi Hirose ngần ngại không biết có nên mở cửa ra không, thầy Goto phía sau liền đưa tay ra hiệu. Anh thở dài rồi mở cửa, mang vào lớp cái vẻ mặt như chẳng có gì xảy ra. Bất chợt, bầu không khí trong phòng học dịch chuyển, tất cả ánh mắt đều hướng về phía anh. “Sao im lặng thế?” Thầy Goto đảo nhanh mắt quanh lớp. Khoảng một phần ba chỗ ngồi bỏ trống. “Vắng nhiều nhỉ? Nào, Hirose.” Thầy Goto nói bằng cái giọng rõ ràng thường ngày, Hirose lập tức gật đầu. Anh bước lên bục giảng và bắt đầu điểm danh. Khi gọi đến tên Tsuiki, anh nghe thấy tiếng trả lời nên lập tức ngẩn đầu lên và thấy gương mặt đã mấy ngày không gặp. Điểm danh xong, Hirose phát hiện ra 11 học sinh vắng mặt. Những đứa vắng có phép, bao gồm cả Takasato là bảy. Bốn đứa còn lại nghỉ không có lý do. “Hirose.” Thầy Goto gọi. Hirose gật đầu và rời bục giảng. Thầy Goto bước lên bục và nhìn quanh lớp. “Nhà trường sẽ không phạt các em. Tuy nhiên, không phạt không có nghĩa là những gì các em làm sẽ đơn giản được xóa bỏ. Việc này xem như tai nạn.” Cả lớp học như thở phào nhẹ nhỏm. “Takasato đã nhận rằng mình bất cẩn té xuống. Các em cứ suy nghĩ đi.” Nghe thế, tất cả học sinh đều ngần ngại nhìn nhau. Thầy Goto khẽ thở dài. Cái không khí này vẫn không hề thay đổi. Lời thầy Goto vẫn không làm dịu đi được nỗi bất an trong lòng lũ trẻ. Tất nhiên. Hirose nghĩ. Lòng những đứa trẻ này đang bị nỗi sợ hãi dằn xé. Nỗi bất an này đơn giản đến từ nỗi sợ hãi. Nhưng điều chúng sợ không phải sự trừng phạt từ phía nhà trường, mà là sự báo thù vì đã làm tổn thương Takasato. Đó là điều duy nhất chúng sợ.
|