abstract
| - "Ra là cô ở đây à" Ryner nói, trong khi vẫn nheo một bên mắt, nhìn chăm chăm về phía cô gái xinh đẹp trước mặt một cách cau có. Hai tiếng đã trôi qua từ khi cậu cắt đuôi được bọn lính. Bầu trời mới vừa nãy còn đen nghịt mà giờ đây, đã bắt đầu ửng sáng. "Chỗ quen" mà cậu gặp Ferris đáng nhẽ là tiệm dango Wynitt, nhưng khi anh chàng đến đó, chẳng thấy bóng dáng cô nàng đâu hết. "Uwah, cô ta không có ở đây à." Ryner càu nhàu tiếp tục đi đến tiệm dango Fargo ở vùng ngoại ô, và khi tới nơi, bà chủ, người mới vừa mở cửa dọn hàng nói. "Ah ~, nếu cậu đang tìm Ferris-chan, "Cháu sẽ lượn vài vòng nếm thử dango quanh đây trước khi hắn đến" con bé nhắn thế và đến tiệm dango bột nhão Pappul rồi." "Hử, nếu cô hẹn gặp tôi ở đây, thì lạy chúa đừng có đi ăn hàng như thế chứ!!" Cậu hét to bực dọc trong khi tiếp tục vác chân lên và đi đến tiệm dango Pappul nơi, lúc anh chàng đến vừa là 5 giờ sáng, vốn đã mở cửa kinh doanh từ lúc nào. Người chủ tiệm không nói một lời, đến đưa cậu một tờ giấy, nội dung như thế này. "Fuhahahaha! Thế nào? Một gã có óc nho khờ khạo như anh --- nói tắt là não phẳng, thì có cho cả đời cũng không thể tìm được một thiếu nữ xinh đẹp nhanh trí như tôi đâu nhỉ! Nhục chưa? Nhục mặt ghê, đúng không? Fufufu. Chà chà, nếu biết nhục thì thách anh tìm được tôi đấy!!" "ÔNG ĐÂY KHÔNG CÓ THỪA THỜI GIAN NHÁAAAAAAAA!" Khi Ryner hét lên, người chủ tiệm không khỏi cảm thấy nên an ủi. "Chàng trai, hẳn là khó khăn với cậu lắm nhỉ." Cử chỉ thương hại với tình cảnh Ryner hiện giờ của ông khiến cậu như muốn bật khóc. Đúng vậy, cậu cũng cảm thấy mình thật tội nghiệp, dù hiện tại bản thân cậu chẳng còn chút hơi sức đâu để trả lời ông ấy. Ừ nghĩ lại thì đây không phải lúc để hùa theo trò đùa ngu ngốc này của Ferris. Kể từ khi họ bị quân đội Roland đuổi theo. Từng phút, từng giây đều rất quý giá và cậu thực sự cần họp nhóm với Ferris càng nhanh càng tốt để bàn về việc trốn khỏi Roland. Đó là tại sao cậu luôn dòm trước ngó sau quan sát xung quanh, ao ước rằng mình sẽ nhanh chóng tóm được cô nàng cuồng dango rắc rối đó. Cậu nhìn vào cả hai con đường bên trái và phải, và bắt đầu suy nghĩ. "Giờ thì, cái cửa hàng dango nào trong hai ngả này sẽ là điểm đến của thím ấy nhỉ?" "Cái bên phải thì gần hơn, nhưng mấy hôm nay cô ta hay lui tới cái bên trái, hình như mình nhớ cô ta từng gọi nó là Puum thì phải, mà con nhỏ đó có nói không nhỉ, arghhhh, sao mình phải tốn chất xám cho những thứ ngu ngốc thế này cơ chứ!" Giữa lúc đang vật lộn nhớ lại mình đã kiệt sức thế nào khi ấy, người chủ tiệm đằng sau cậu tiếp lời. "Có vẻ như cậu vẫn chưa có lựa chọn thực sự nào nhỉ. Sứ mệnh của đàn ông là phải hi sinh vì phái đẹp mà. Chưa kể, chẳng phải con bé thực sự rất dễ thương sao." Không thèm quay lại, Ryner đáp. "Hơi đẹp thôi nhé, tôi thực sự muốn hét lên như thế ngay bây giờ đấy." "À mà, bỏ vụ ngoại hình đi, cá tính con bé cũng khá đặc biệt mà đúng không?" Ryner không khỏi đáp lại lời nhận xét đó bằng một cái nhướng mày. "Thật ư?" Cậu nói. Nhưng người chủ tiệm không có vẻ gì phân vân mà nói tiếp. "Ừm. Một ngày nọ, cậu biết không, có một chiếc xe ngựa không hiểu sao lao qua chỗ này rất nhanh, xui xẻo thay, lúc đó có một chú cún đang băng qua đường. Rồi… khi tưởng chừng như nó sẽ bị chiếc xe cán lên! Thì bùm, chỉ trong tích tắc, con bé đã lao thẳng ra đường và cứu chú cún ấy. Dù hậu quả là sau đó cả người đầy bùn đất và vết bầm tím.” "Ôi vãi" "Nhưng chú cún kia thì vẫn ổn và thậm chí không hề có một vết trầy xước. Thật không ngờ con bé sẵn sàng lao ra đó liều mạng và bị thương chỉ vì một con cún nhỏ như thế." "Chà. Ừ thì, hẳn cô ta là một người sẽ sẵn sàng làm những việc như thế..." Khi nghe Ryner nói vậy, người chủ cửa hàng bắt đầu trở nên hào hứng. "Cậu biết không, số cún mà con bé cứu được đến hiện tại, đã lên đến 200 con rồi đấy...." "Hả, toàn chém gió thôi!" Ryner không khỏi thốt lên. Cậu quay lại, nhìn người chủ tiệm đang đứng sau quầy. Lúc ấy, vì lý do nào đó mà người chủ đột nhiên đỏ bừng mặt. "....." Ngạc nhiên hơn, cũng ở phía sau quầy bán hàng, không hiểu từ đâu và lúc nào mà cô ta , chính là con nhỏ Ferris ấy, đã núp ở đó và đang tập trung viết xoành xoạch gì đó vào một mảnh giấy đưa cho người chủ tiệm, sau đó lại cuối xuống trốn dưới quầy. Người chủ tiệm đọc những thứ trong mảnh giấy với một giọng đầy lo lắng. "Đó...đó không phải chém gió đâu! Thực sự, thực sự 200 con cún đã được con bé cứu đấy! Nếu cậu nghĩ nhiêu đó vẫn còn quá tầm thường, còn một chuyện này không biết cậu đã nghe chưa? Mèo! 200 con mèo, cũng giống như vậy ..... à không, 2000 con mèo đã được con bé cứu sống đấy nhá!" Những lời đó. "........" Ryner, tất nhiên đang chết lặng đi khi nghe đến đoạn ấy. Một mảnh giấy lại được chuyển lên từ phía dưới quầy. "Và còn, và còn những đứa trẻ sơ sinh! Bỗng một ngày chúng bắt đầu bò ra ngoài, vì quá ngỗ nghịch nên chúng đã quyết định trốn khỏi nhà đi bụi...." Thằng nhóc sơ sinh nào lại ngỗ nghịch đến độ bỏ nhà đi bụi cơ chứ! Ryner muốn nói gồng lên cãi lại như thế lúc đó, nhưng rồi nhận ra nó thật vớ vẩn nên quyết định tiếp tục chịu đựng. Thế nhưng, người chủ cửa hàng, nói cách khác là Ferris vẫn tiếp tục trò đùa vớ vẩn của cô ta. "Rồi, rồi, vì lý do nào đó, chúng đã quyết định đi leo núi. Không phải núi thường mà là núi lửa đấy nhé. Chà cậu thấy đấy, lũ trẻ lúc nào cũng lì lợm nên tất nhiên đã lờ đi việc những ngọn núi đó nguy hiểm đến dường nào." "Không, chưa hết đâu...." "Đến đoạn sau mới sốc này, giữa lúc tụi nhỏ ấy đang hùng hục, nối đuôi nhau, bò lên núi, thì ĐỘT NHIÊN, cả thảy một tỉ rưỡi bọn chúng đều trượt chân ngã xuống cùng lúc! Chúng cùng lúc rơi xuống miệng núi lửa ĐẤYYYYYYYY" Người chủ tiệm bỗng nhiên hét to với toàn bộ sức lực. Trong lúc ấy Ryner không khỏi nghĩ đến việc liệu mình có nên đáp lại bằng một câu đại loại như "làm thế quái nào một chuyện ngu ngốc như vậy có thể xảy ra chứuuuu", hay là "Tôi thậm chí chẳng tin được rằng có đủ 1,5 nghìn tỉ người trên thế giới này chứ đừng nói là tụi nhỏ", nhưng trước lúc đó, cậu bắt đầu tưởng tượng ra cảnh 10 nghìn đứa bé hét "zugagagaga" và leo lên sườn núi một cách quá nhanh quá nguy hiểm để rồi tất cả chúng nó bắt đầu rơi xuống núi lửa cùng lúc, phải công nhận đó thật là một cảnh tượng hoành tráng đến không thể tin được. "........gượm đã, aaa, được rồi, được rồi, phải công nhận rất dữ dội đấy." Giữa lúc cậu nói, Ferris lại lặp tức đưa một mảnh giấy khác cho chủ tiệm. Ông ta bắt đầu đọc to. "Đúng, đúng đấy! Thật là một thảm kịch kinh hoàng, đúng không?" ".....phải ha." "Giữa lúc ấy! Một người với trái tim nhân hậu, một cô gái nhân hậu đó, không ai khác chính Ferris Eris-sama, người sở hữu con tim còn ấm áp hơn cả đèn xì, xuất hiện và giải quyết mọi thứ! Chuyện là thế đấy!" Những thứ như vậy Cảm thấy thật vinh dự nghe được những câu chuyện siêu việt như thế khiến Ryner, "......" Cậu vẫn gật gù. Khi nhìn thấy vẻ mặt của người chủ tiệm lúc này đã thấm mệt, cậu tỏ ra cảm thông với một gương mặt như thể muốn nói "Con hiểu chính xác những gì bác đang chịu đựng", khiến cho người chủ tiệm nở một nụ cười cay đắng. Sau khi hai con tim của những người đàn ông đã cùng chung nhịp đập, Ryner chầm chậm bước đến phía sau quầy. File:DYD0091 s.png Ferris, người đang cui cúi dưới quầy, một lần nữa, có vẻ đang tập trung viết lách thứ gì ấy vào một mảnh giấy. Trên đó ghi những thứ đại loại như: "Sau đó con bé ấy còn cứu thêm tám tỉ tỉ sáu vạn nghìn bốn trăm con gấu Koala đang rơi từ trên cây xuống, quả là một cô gái quá hoàn hảo đúng không?! (Bác hãy dùng giọng điệu cực kỳ phấn khích khi đến đoạn quả là một cô gái quá hoàn hảo đúng không'?! nhé!)". Còn Ryner vẫn đang nhìn chằm chằm vào những thứ nhảm nhí đến không thể tin nổi được viết trên mảnh giấy đó. ".....ê hèm" Cậu cất lời, mắt nửa đóng nửa mở, cau có nhìn về phía chiếc lưng khom của cô nàng xinh đẹp nhưng không kém phần phiền phức đó . Nhận ra rồi sao? Giật nảy mình, cô chợt quay người lại, định mở miệng nói gì đó, nhưng lại thôi, rồi lại mở miệng ra một lần nữa, rồi lại úp, và cuối cùng cũng chịu mở lời. "À... thật là tình cờ nhỉ Ryner. Tôi cũng vừa mới đến đấy." "... Thế à." "Nhân tiện, tôi vừa nghe từ Oyaji rằng có vẻ như anh đã nghe biết khá nhiều chuyện về tôi nhỉ?" "....vâng, nghe rõ mồn một...." "Thế anh nghĩ sao? Có bất ngờ không.... bất ngờ về tôi ấy... cảm giác ra sao?" Vâng, cô ấy đang hỏi ý kiến cậu về câu chuyện nửa nạc nửa mỡ của cô nàng lúc nãy với khuôn mặt hoàn toàn phấn khích khiến Ryner lại càng cảm thấy ngán ngẩm. Câu trả lời trong đầu cậu lúc này tất nhiên là "Nói thật nhé, đúng là một câu chuyện ngu ngốc đến không thể tin được", nhưng biết chắc mình sẽ bị đồ sát nếu dám trả lời kiểu đó, thế nên với điệu bộ có chút gượng gạo, cậu cất lời. "......ờ ừ....à ~, ừm. Đúng thế. Tôi luôn biết rõ cô là một người cực kì tốt bụng và hiền lành nhưng như vậy quả thật đáng kinh ngạc đấy hể." Cậu cố gắng để ngăn giọng mình không nhấn quá cao cuối câu. Và rồi, "Thật vậy ư? Chuẩn không cần chỉnh luôn đúng không! Phải ha! Tôi quả là một người tốt mà nhỉ! Fufufu." Lập tức cô nàng bắt đầu chìm trong tâm trạng cực kỳ vui sướng. Chẳng cần nói cũng thấy rõ khuôn mặt cô đang hạnh phúc đến thế nào vì lời khen đó. Không thể tin cô ta có thể vui sướng như một tên ngốc chỉ vì những thứ vô nghĩa như thế . "...." Chà, thật ra, cô nàng không thực sự làm một khuôn mặt cực kỳ vui vẻ, ít nhất là với những người khác. Nhưng không phải người xa lạ gì nên Ryner có thể nhận biết được cả những thay đổi cảm xúc nhỏ nhất trên khuôn mặt hầu như không một chút cảm xúc của cô. Và với cậu, khuôn mặt cô lúc này, chắc chắn đang rất vui vẻ. Khi Ryner ngắm khuôn mặt cô, tuy vẫn còn vài lời càu nhàu và phản kháng muốn nói cho ra lẽ trong đầu. "......" Nhưng cậu quyết định bỏ qua tất cả. Tôi thật sự không có thời gian để chơi với cô đâu, thật đó, cậu nghĩ thầm.... nhưng ngay khi nhìn thấy cô ấy vui đến nhường nào từ tất cả những trò hề ngớ ngẩn này, ừ thì, tôi tha cho cô lần này đấy, đó là điều cậu nghĩ. Bởi lẽ, khi cậu lần đầu gặp cô, không đời nào cô có thể tạo ra một khuôn mặt như thế này. Ở lần gặp đầu tiên, cô có một khuôn mặt hoàn toàn vô cảm, giọng nói không hề có ngữ điệu, như thể cô chỉ đơn thuần là một con búp bê cỡ lớn. Có thể đó là do tuổi thơ của cô ấy. Tất cả là do cô là em gái của con quái vật Lucile đó. Có thể không chỉ vậy. Có thể còn do gia tộc của cô --- Tộc kiếm thuật Eris, vốn là một gia tộc kỳ quái. Một con búp bê sở hữu sức mạnh cùng năng lực siêu việt. Theo lời đồn, sức mạnh ở đẳng cấp này đã là một thứ thậm chí có thể so sánh với quái vật. Và với cô ấy, để có thể đạt được một sức mạnh như thế dù vẫn còn rất trẻ, hẳn không thể tránh khỏi phải hi sinh một thứ gì đó. Và trong trường hợp này, chúng là những cảm xúc, biểu hiện gương mặt, và nụ cười của cô. Tất nhiên, điều đó không phải là một thứ xa lạ gì ở vương quốc này. Học viện Ryner từng ở cũng là một nơi như thế. Ở Roland trước đây, nơi chịu sự kiểm soát bởi những luật lệ hà khắc, những việc như thế này có thể nói là những thứ được xem là khá bình thường. Luyện tập khắc nghiệt cường độ cao, thí nghiệm trên cơ thể nguời, người ta thường phát điên vì những thứ như vậy, cả Ryner cũng đã từng chứng kiến những câu chuyện đau buồn đó. Chết trước khi phát điên, hay sống một cuộc đời méo mó, người ta thường chỉ được lựa chọn một trong hai. Và cô ấy là một trong những người còn sống. Và cái giá là sự mất đi cảm xúc của cô ấy. “……” Thế nhưng, trước mặt Ryner lúc này, cô, một người đáng lẽ ra đã mất tất cả cảm xúc, đang mỉm cười hạnh phúc. Và đó là cảm giác hạnh phúc chân thực từ tận đáy lòng, Ryner thầm nghĩ. Có thể chỉ là một đường ranh mỏng manh. Đường ranh giới, mà một bên là khả năng có thể lấy lại cảm xúc của cô, còn bên kia là khả năng bị bào mòn dần đến khi trở nên điên loạn. Cũng giống như lúc Ryner quyết định từ bỏ tất cả. Cô đã phong ấn tất cảm xúc của mình. Thế nhưng, dù những cảm xúc ấy chỉ thoáng qua tựa những con gió, chắc chắn, cô ấy chắc chắn đang mỉm cười. Dù không biểu hiện một chút biểu cảm hay cảm xúc, cô nàng yêu dango, phiền phức, xinh đẹp ấy, người có thể phớt lờ cả thế giới. Người đáng lẽ ra đã mất hết cảm xúc. Ngày qua ngày, đang nhặt lại từng chút và từng chút một những mảnh cảm xúc của bản thân, đó là điều Ryner cảm nhận được. Và đó là nhờ những tháng ngày của cô với Ryner. Và đó là nhờ những tháng ngày của cô với Sion. Khi ba người bọn họ giành cả ngày để chơi đùa cùng nhau. Ryner lại nghĩ về nó. Nhờ có Sion. Ferris cũng đã được cứu bởi Sion, cậu nghĩ. Cũng chính Sion đã kéo cô ấy từ vực thẳm của bóng tối. Ryner và Ferris, những con người bị giam hãm trong đêm tối cả một khoảng thời gian dài, đã được kéo ra ánh sáng bởi chính tay Sion. “….” Đây là một thứ gì đó mà ngày thường Ryner sẽ chẳng bao giờ nói thành lời, nhưng sự thật là Ryner đã luôn tự hỏi cả trong những giấc mơ. Sau khi gặp Sion. Sau khi gặp Ferris. Dành cả ngày bên cạnh hai người họ, như thể đang trong một giấc mơ nơi bản thân có thể ngày qua ngày chơi đùa thoả thích, cậu nghĩ. Cả núi công việc nối đuôi nhau mà Sion đùn đẩy cho cậu hàng ngày lúc ấy, còn cả cô nàng Ferris bất chợt vung vẩy kiếm vô tội vạ trước mặt khiến cậu phải không khỏi hét lên “Phiền phức vãiiiiiii” ;và mỗi lần như thế, cậu lại cảm thấy cuộc sống của mình cũng không quá tệ. Nếu so với những rắc rối mà họ gây ra, số lần họ cứu cậu còn nhiều hơn thế, đó thực sự là những gì cậu nghĩ. “…..” Vào cái đêm mưa mà Sion bảo rằng cậu buộc phải chết. Ryner một lần nữa đã muốn từ bỏ. Như mọi khi, cảm thấy chán nản, cậu muốn vứt bỏ mọi thứ. Nếu cậu sắp bị giết bởi chính tay cậu ta. Được chết dưới tay chính người bạn thân đã cứu mình, thì mình đã sẵn sàng đối mặt với cái chết, đó là điều cậu đã nghĩ. Dù sao thì, cuộc sống này chẳng còn ý nghĩa thực sự nào nữa, cứ xem như mình đã có một giấc mơ tuyệt đẹp, nhiêu đó đã là quá đủ. Cuộc sống vốn đã là thế từ khi sự sống bắt đầu, những thứ quan trọng như hạnh phúc hay bạn bè, một con quái vật như cậu, không thể sở hữu tất cả những thứ đó. Nhưng ngay lúc đó, một cảm giác kỳ lạ đã đánh thức bên trong cậu. Những lời của Ferris vang vọng trong tiềm thức của cậu. Ngay khi tưởng chừng đã bỏ cuộc như thường lệ, hình ảnh khuôn mặt cô chợt xuất hiện trong tâm trí cậu. Và cô đã nói. Với một con quái vật với một cuộc đời vô nghĩa. Với mình, một con quái vật nhơ bẩn chỉ biết làm tổn thương người khác, cô ấy đã nói điều đó với mình. Một người đáng lẽ ra đã mất hết cảm xúc. Vô cảm, nóng tính, tự cao, cả ngày chỉ phun ra toàn những thứ vớ vẩn chẳng đâu vào đâu, chính Ferris ấy, đã nói với một Ryner đã sẵn sàng từ bỏ, người đã bật khóc chuẩn bị đón nhận cái chết, cô nói. Một Ferris đáng lẽ ra đã đánh mất mọi dấu vết của cảm xúc, với một khuôn mặt đầy nước mắt. Với một khuôn mặt buồn bã, cô đơn, cô cười yếu ớt. “…. Tên ngốc, nếu anh chết….thì tôi sẽ cô đơn lắm biết không….” Những từ đó khiến suy nghĩ cậu chết lặn mỗi khi nhớ lại. Bức tường chính cậu đã dựng lên để bảo vệ bản thân mình được xây nên từ nhiều năm trước, đã bị phá tan vào lúc đó. Ryner từ đó đã không thể cho phép mình chết. Cậu không còn khả năng để cho phép mình từ bỏ. Cậu nhận ra mình đã khờ dại đến thế nào trước đây. Rằng chính mày đã khiến cô ấy đau khổ thế này thế thì tại sao mày không nhận ra điều này sớm hơn chứ? Cậu đã được cứu sống. Tôi đã nợ cô ấy, nợ hai người họ rất nhiều. Thế còn bản thân mày đã làm được gì đến hiện tại? Cậu nghĩ. Tại sao cậu luôn đẩy họ ra mỗi khi họ vươn tới trái tim chỉ để sau đó lại llàm họ tổn thương. Để tránh việc tổn thương bản thân, cậu đã làm tổn thương họ. Để rồi lại vơ lấy lý do rằng không muốn tổn thương họ để bao biện cho mình. “…..” Ryner ngắm nhìn Ferris. Cậu nhìn khuôn mặt yên bình lúc ấy của cô. Đâu đó đã có những dấu vết của cảm xúc. Có thể chúng là những thứ nào đó khó để phân biệt, nhưng nếu một người ngắm nhìn cô thật gần, không chỉ Ryner mà bất cứ ai khác, họ chắc hẳn cũng sẽ nhận ra nó. Rằng chắc chắn có gì đó đang thay đổi. Thứ gì đó khác xa quá khứ kia. Cô ấy đã và đang thay đổi, từng chút một. Không chỉ Ryner. Ryner, Ferris, và có thể cả Sion, đã và đang thay đổi, từng chút một. Bởi vì cuối cùng họ đã dành thời gian bên nhau. Bởi vì họ đã dành thời gian cùng nhau làm những trò lố, và cười ngặt nghẽo như những tên ngốc. Dù hiện tại vẫn còn quá phi lý để tin rằng trong tương lai gần, cô ấy sẽ sớm có thể bật cười thật to thành tiếng như bao người, Ryner vẫn luôn vững tin rằng ngày đó sẽ đến. Nếu cả ba người họ ở bên nhau. Có thể cậu đã quá ảo tưởng, nhưng nếu họ có thể bên nhau, ngày ấy sẽ đến, cái ngày mà cô có thể mỉm cười thật hạnh phúc, cậu nghĩ. Và. “….” Cậu cũng muốn cho Sion thấy điều đó. Đó là những gì cậu nghĩ. Sion người hiện giờ đang cô đơn, có vẻ như đang bị đè nặng bởi một thế lực nào đó. Cậu muốn cho cậu ta thấy vẻ mặt tươi cười của cô rồi cả vẻ mặt mít ướt của cô, cậu nghĩ. Tất cả là do bản thân mình, chính mình lúc đó đã đắm mình trong đau khổ, vô vọng, đã sẵn sàng nhắm mắt xuôi tay chờ đợi cuộc đời vụt qua. “Ferris và tớ thật sự muốn giúp cậu mỗi ngày”, chúng ta cần cho cậu ta biết những suy nghĩ ấy. Rằng nếu Sion chết. Mình chắc chắn sẽ phát điên vì đau khổ, sẽ hét thật to, mình phải cho cậu ta biết tất cả điều đó. “….” Ryner nhìn Ferris. Không lâu trước đó, cô ấy đã khóc. Trong hầm ngục đó. Khi cô đến cứu anh, cô bắt đầu bật khóc khi cô cuối cùng cũng tìm được nơi anh bị giam. Vốn là một người không hề mang một chút cảm xúc, có thể nói chính Sion và Ryner là những người đã khiến cô khóc. Ryner bất chợt biến mất, bị bắt đến nơi cô không hề hay biết. Sion thì trở nên kỳ lạ. Và cô thì trở nên do dự. Cô trở nên bất an do cảm giác như mình vừa đánh mất tất cả mọi thứ, và cuối cùng khi cô tìm thấy anh cũng là lúc cô òa khóc nứt nở…. Hai người họ đã trở thành một phần to lớn và quan trọng trong cuộc đời cô. Với một người không hề có một chút cảm xúc, một con búp bê trống rỗng, Ferris đã bị đẩy đến bờ vực của sự tuyệt vọng khi trở nên như vậy. Chỉ vì Ryner mất tích. Chỉ vì Sion phát điên. Đó là lý do cô bị đẩy đến vực thẳm ấy. Liệu Sion có hiểu điều đó? Liệu cậu ta có thật sự nghĩ Ryner và Ferris sẽ để cậu ấy chiến đấu một mình với tất cả? Nếu cậu ấy thật sự nghĩ như vậy. “……chúng ta phải đấm cho tên đó tỉnh ra.” Ryner nghĩ. Chà, kể cả khi đó là điều cậu nghĩ, cậu cũng không thật sự hình dung được chuyện gì đang xảy ra. Vì trước đây, cậu không ở vị trí có thể trực tiếp gặp mặt Sion, mà phải từ cuộc hội thoại với bọn lính, có vẻ họ được lệnh phải giết bằng được nếu cậu bỏ trốn. Thực tế, nhóm thứ hai sẽ đánh hơi tới đây sớm thôi. Thậm chí Ferris vẫn cảm thấy bất an với tất cả những gì đã xảy ra, đây không phải là lúc để cà cưa chơi đùa nữa. Ryner đánh mắt sang Ferris. Không biết tự lúc nào, cô đã cầm lấy xiên dango bột đậu đỏ từ chiếc hộp và tọng hết vào mồm. “Oo, ngon quáaaa!” Không biết nói gì hơn. Mặt người chủ tiệm dango tươi tỉnh hẳn lên vì điều đó. “Aa, đó thực ra là sản phẩm mới đấy. Ferris-chan. Nó được ngâm với một loại mật ong đặc biệt. Ta gọi nó là mitsuan-dango” “Mitsuan-dango!? Chắc chú đã phải tốn rất nhiều thời gian để nghĩ ra nó nhỉ, Oyaji!” “Chuẩn luôn.” “Thật tuyệt vời! Mitsuan-dango này chắc chắn sẽ trở nên bá đạo khắp thị trấn cho xem!” “Fufufu. Để biến tiệm dango này thành một cửa hiệu chuyên về dango, ta đã vay nóng một khoảng khổng lồ, đó là lý do tại sao ta lại đổ nhiều mồ hôi vào nó thế này, cháu biết đấy ~.” Cuộc nói chuyện có vẻ khá thú vị nhỉ… có vẻ như cô nàng thực sự sống chỉ vì dango, thật là, có thật cô ta cần mình và Sion không nhỉ? Anh hơi thắc mắc và nói. “Này Ferris, chúng ta vẫn chưa tìm được cách gặp được Sion, chẳng phải quá sớm để phởn đời như thế này sao?” Ferris quay ngoắt đầu lại, nghiêng đầu nhìn cậu, với một ánh mắt hoài nghi trên khuôn mặt. “Hả? Phởn? Anh đang xàm ngôn gì vật? Tôi từ trước đến nay chưa từng buồn phiền vì điều gì.” “Thế cơ à?”. “Ưm.” “Ừm ~ nhưng cô biết đấy, tôi còn nhớ lúc ở trong ngục, có người đã khó….” Ngay lập tức. Như thường lệ. Một cảnh quá đỗi quen thuộc lại xảy ra. Bằng một tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy được, cô vung thanh kiếm của mình và hướng bảng kiếm “hôn” thẳng vào mặt anh chàng. “Gyaaaaaaaaaaaaaaaaaaa?” Và cậu bị hất bay lên thật là cao, trước khi đâm sầm xuống mặt đất bằng một cú lộn vòng. “Gafa.” Nằm bất động. Với khuôn mặt đẫm lệ, cậu xoay người nhìn và Ferris nói tiế[. “Nói lại xem, ai khóc?” “….ờ thì, cô biết đấy, chính cô…” “Hửm?” “…không, nhớ nhầm ,nhớ nhầm thôi….” Ryner nói với giọng run rẩy. Ờ nhưng, phản ứng của cô ấy mới vừa nãy, bản thân nó đã cho thấy cô ấy cũng quan tâm Sion như cậu, cậu nghĩ. Có thể… Mặc dù vậy cậu cũng không chắc chắn về điều đó… Vào lúc đó cô cúi xuống nhìn Ryner. “Nhân tiện Ryner, sao lại đột nhiên nhảy ra nằm đây vậy, có chuyện gì với anh sao? Người ngợm cũng không bẩn lắm. Đừng bảo là anh bị ảo giác rằng có một con chó sắp bị xe ngựa đâm đấy nhé nhé? Thật không ngờ anh là một tên ảo tưởng bệnh hoạn như thế đấy?” Đáp lại, Ryner. “… vâng, tôi đây mới cắn thuốc đấy, được chưa …” Không hiểu vì sao cậu đáp lại một câu trả lời nửa đùa hùa theo cô. Cậu thật sự không có thời gian để đấu khẩu với cô nàng nữa. Sau khi khẽ thở dài một hơi, cậu bật dậy nhanh như tia chớp. Dùng tay phủi đống bùn tưởng tượng trên người. Cậu lại thở dài hết lần này tới lần khác. “Rồi, đến lúc nói chuyện đàng hoàng rồi đó. Tổng kết tình hình hiện tại nào.” Đáp lại, cô gật đầu và nói. “Được. Nhưng trước hết Ryner, có một chuyện tôi muốn nói.” “Nói tôi à?” “Ừm.” “Gì thế?” “À thì, hiện tại, có một vấn đề nghiêm trọng đã ập đến Roland …. Anh có biết chưa?” Cô ấy nói với một giọng hiền lành đến kỳ lạ, khiến Ryner như lác cả mắt. “…. Một vấn đề nghiêm trọng? Chẳng lẽ lại còn nghiêm trọng hơn cuộc chiến với Nelpha sao?” Cô gật đầu một lần nữa với thái độ nhu mì. “Không gì có thể so sánh với chuyện này.” “Không gì có thể so sánh…cơ mà, chuyện đó là chuyện gì?” Cô im lặng một lúc, rồi bắt đầu hít một hơi sâu để kìm ném sự lo âu thấy rõ của mình. “Hiện tại, ở đế quốc Roland, loại dango tuyệt hảo nhất trên khắp vương quốc, mitsuan-dango đã được hoàn thiện bởi Oyaji của tiệm bột Pappul này….” “Bố không quan tâm chuyện đó nhéeeeeeeeeeeeeeeeee!!” Lần này, Ryner hét lớn hết mức có thể. Thế nhưng, cô nàng có vẻ bị sốc trước phản ứng của anh. “Cái, cái gì, anh nói không quan tâm đến nó là thế nào! Oyaji ở tiệm Pappul đã phải giành nhiều năm miệt mài không mệt mỏi để hoàn thành nó cơ mà!” Ông chủ tiệm cũng châm thêm tí mồi vào đống lửa. “Phải, phải đó! Nói cho cậu biết, để xây nên cái tiệm này ta đã phải vay một khoản không ít đâu đấy ! Nếu không bán được thứ này cả gia đình ta sẽ ra đường đó thằng nhãi!” Ông gào lên mãnh liệt, và Ryner đáp. “….ơ ơ, ờ thì, nếu ông chú đã lôi gia đình dòng họ vào, có vẻ nó cũng khá nghiêm cmn trọng rồi, nhưng, urmmm, thì là, thế ta nên làm gì nhỉ?” Có lẽ điều đó sẽ khiến ổng bình tĩnh lại một chút. Và rồi đến lượt cô nàng Ferris làm khuôn mặt kiểu “cuối cùng anh cũng hiểu lòng chúng tôi rồi đấy” và nói. “Được rồi. Thế sao anh không thử một tí mitsuan-dango này đi. Ăn thử một miếng thôi, tôi đảm bảo kể cả là một kẻ như anh cũng sẽ hiểu sự vĩ đại của nó. Sau đó chúng ta sẽ đến quán rượu zashiki và bàn về chiến thuật mở rộng loại dango này cho phần còn lại của thế giới.” “Chà, thế còn kế hoạch kia cần bàn thì sao, sẽ rất tệ nếu ta không…” “Rồi rồi, thử cắn tí nào.” “Ơ nhưng, chúng ta vẫn còn bị đội truy bắt lùng sục đấy, nếu cứ lảng vãng ở đây bất cẩn thế này sẽ rất nguy hiểm ….wah, gì thế này! Ngon đến không ngờ nhỉ!” “Chẳng phải con đã nói chú rồi sao! Oyaji! Tên ngốc này cũng mê mệt nó rồi kìa!” Ông chủ tiệm ra dáng hùng hổ. “Đúng thế! Với thứ này, ta sẽ có thể trả hết khoản vay rồi!” “Wahhahha”, cả Ferris và ông chủ tiệm cùng cười to. Cậu ngây người nhìn hai người họ. Không hiểu sao. Cảnh tượng này trông thật yên bình, Ryner thầm nghĩ. Nó yên bình đến độ khiến cậu cảm thấy mình mới chính là tên ngốc duy nhất ở đây khi lại cuống cuồng lo lắng đến như vậy. Bắt đầu cân nhắc những kế hoạch khi nghỉ ngơi ở quán rượu zashiki, dù gì cậu nghĩ họ vẫn còn đủ thời gian để…. Khi cậu có cảm giác đó…. “…..” Bất ngờ, một luồng sáng xuất hiện từ cảnh vật xung quanh. Và Ryner biết thứ ánh sáng đó là gì. Một ngọn quang kích với sức mạnh đi cùng lượng sát thương khủng khiếp. Trong số các phép thuật được sử dụng ở Roland, nó được coi là một trong những loại phép hủy diệt mạnh nhất. Là Kuuri. Phát quang kích thứ nhất. Thứ hai. Thứ ba. Thứ tư. Sử dụng song nhãn, Ryner đếm được tổng cộng 12 tia Kuuri đang hướng về phía họ. “Ferris!” Ryner hét to. Nhưng cô đã bắt đầu di chuyển từ trước. Cõng theo người chủ tiệm đằng sau, cô bật thẳng lên tầng hai. Sau khi đã xác nhận, Ryner cũng bắt đầu bật lên theo sau. Do đã nhìn thấu đường bắn của Kuuri, Ryner dễ dàng xoay người né chúng và tiếp tục theo sát đằng sau cô. Tia pháp thuật gặp vật cản. Nổ vang trời cùng một luồng sóng xung kích, một ánh chớp loé sáng nuốt chửng lấy cả tiệm bánh dango Pappul. Chiếc bàn thu ngân bị thổi tan thành từng mảnh, những thanh cột nhà thì bị chẻ làm đôi kèm theo đó là một lỗ hổng to tướng trên tường. Từ phía sau, “Cửa, cửa hiệu… món nợ của tôi tính sao đây aaaaaaa!?” Tiếng hét thật đau khổ bất hạnh làm sao, nhưng giờ không phải lúc để họ lo lắng về điều đó. Ma pháp với cái tên Kuuri ấy, là một trong những phép thuộc hạng thượng đẳng về độ khó thi triển. Một thứ mà những tên pháp sư lúc trước đã truy đuổi họ khó có đủ đẳng cấp để có thể học được. Nói cách khác, những tên thích khách đang theo đuôi họ lúc này già dặn hơn rất nhiều. Và từ số lượng Kuuri đã nhắm đến hai người họ lúc nãy, nhóm truy đuổi ấy ít nhất cũng hơn mười hai tên. Ryner chau mày. “Aaa, rõ phiền phức mà… đã bảo chúng ta nên sớm lên kế hoạch cho nước đi kế tiếp rồi chuồn nhanh đánh khẽ mà không nghe… giờ làm sao đây Ferris?” Dù vẫn chú ý cảm nhận động thái kẻ thù đằng sau, hai mắt của cậu lúc này thực ra lại đang nhìn Ferris chằm chằm. Lúc cậu nói, cô vẫn đang đứng ở chỗ mái nhà–– mà, vì tầng trệt của cửa hiệu cũng vừa bị thôi bay hoàn toàn, nên cái mái này cũng không cao lắm––- một tay ôm chủ tiệm, một tay rà kiếm đang chựt chờ rút ra đúng thời cơ. Trong khi quan sát hướng nơi kẻ thù của họ đang ẩn náu, cô bảo. “Tất nhiên là chuồn khỏi đây rồi. Nếu đánh ở đây, tôi không có đủ tự tin có thể vừa giữ chân lại vừa đảm bảo không làm họ bị thương đâu.” Ryner gật đầu. Cậu cũng đã nghĩ đến điều này. Nếu cả hai người bọn họ tham chiến lúc này, lợi thế áp đảo sẽ thuộc về họ. Nói cách khác, họ dư sức thổi bay đám người ấy mà chẳng tốn tí sức. Nhưng, chúng chắc chắn không phải dạng đối thủ mà họ có thể nương tay và hạn chế sát thương Vài người trong số chúng chắc chắn sẽ bị trọng thương. Thậm chí một số sẽ phải tử mạng. Những người lính của Roland. Họ chắc chắn không thể xuống tay với bất kỳ binh sĩ nào phục vụ cho Đế chế Roland, nơi vừa lúc trước vẫn là nhà của họ. “… giờ thì rắc rối to rồi đây.” Nói thế, cậu khẽ nhảy phắc một đoạn ngắn rồi đứng bên cạnh cô. “Vậy, té thôi?” Cô gật đầu. “Ừm. Trong lúc đi đường, chúng ta sẽ bàn về kế hoạch cho tương lai.” “Aa, cuối cùng cô cũng bắt đầu chịu nghiêm túc hơn một chút rồi ể?” “Lúc nào tôi nghiêm túc.” “….haiz.” “Ai cho anh thở dài hả!?” “Không không. Chuyện là đi cùng cô làm tôi hào hứng quá ấy mà.” “A…Anh, anh dám lấy tôi làm trò hề sao…” “Đã bảo là không, không phải đâu, đừng có chém loạn xạ về phía tôi khi kẻ thù đang ở đằng sau như thế chứ!!” Ryner hét toáng lên, rồi lại thở dài, nhìn về hướng trước mặt. Kẻ thù vẫn chưa chịu lộ diện. Chúng hẳn là đã trốn dưới chiếc bóng cũng những dãy nhà dọc tuyến đường này và đang quan sát họ. Không có thông tin về quân số chính xác sẽ khiến việc cắt đuôi chúng tại điểm mù sẽ vô cùng khó khăn. Giờ, làm gì tiếp đây? “Tốt hơn hết chúng ta cứ tạm nghỉ lại rồi đợi bọn chuột ấy ngúc đầu ra rồi hãy chạy tiếp, nhưng có khả năng Oyaji sẽ bị liên luỵ mất…” Cậu lại nhìn phía người chủ tiệm cúi đầu ủ rủ đầy tuyệt vọng vẫn đang lẩm bẩm hết “món nợ” rồi lại “món nợ”. Ferris gật đầu, “Nếu là chủ tiệm dango, thì không thể để ông ấy phải chịu oan ức cùng chúng ta được.” “Coi nào, không chỉ những cửa hiệu dango mà ta không nên để bất kỳ ai rơi vào vòng liên đới cả. Vậy, đường nào đây? Phải nhé?” “Trái.” “Trái hả. Rồi. Yểm trợ tôi một chút, nhé? Nếu không cường hoá nội tại bằng phép thuật, tôi sẽ không thể bắt kịp cô đâu. Chỉ mất khoảng ba giây thôi.” “Được.” “Vậy, tôi làm nhé?” “Làm đi.” Ryner ngẩng đầu, chỉ tay lên vòm trời. Cùng lúc đó, cậu bắt đầu vẽ nên từng ký tự phát sáng giữa không trung. Những pháp tự này rõ ràng có cấu tạo khác hẳn phép thuật của Roland. Đó là một loại phép mà trước đây cậu đã chôm được từ những pháp sư Estabul bằng năng lực nhãn thuật đặc biệt của mình, Alpha Stigma. Thế nhưng, hệt như dự đoán, kẻ thù, vốn chỉ đang chờ đến lúc này, bắt đầu triển khai tấn công khi thấy Ryner đã bận tay niệm phép.
|